“Ai nói tôi.” Bà nội Tô bùng nổ, nhưng nhìn thấy ông nội Tô hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, lời đang định nói thì nuốt về Tô Thành Tài cũng đang giữ chặt bà nội Tô: “Mẹ, nghe ba, đừng náo loạn nữa."
“Con cũng... " Cũng trách bà ta. Bà nội Tô rất thương tâm, ngay cả thằng ba cũng trách bà ta, bà ta làm loạn như vậy sao? Còn không phải vì bị tổn thương?
Tô Kiến Quốc nói: “Bà nội còn muốn kiện không?"
Bà nội Tô đang muốn mở miệng đã bị ông nội Tô trừng mắt, ông ấy nói: “Kiện cái gì mà kiện?"
Bà nội Tô há miệng rồi cuối cùng lại ngậm miệng, chán chường không muốn nói chuyện.
Khuôn mặt âm trầm của Tô Cần cũng không vì ông nội Tô nói về nhà mà giảm xuống.
Lúc này đây, anh ấy thật sự bị lời nói của bà nội Tô làm tổn thương. Nếu như lần trước Vãn Vãn bị ném vào ổ sói làm cho anh ấy hoàn toàn không còn trọng chữ hiếu nữa, vậy những gì bà nội Tô làm lần này, đã làm cho lòng của anh ấy càng thêm lạnh lẽo.
Lúc trước anh ấy hy vọng xa vời rằng mẹ của mình có thể đối đãi với anh ấy tốt như đối với anh Hai và chú ba, cho dù là một chút xíu thôi cũng được, nhưng một lần rồi lại một lần, anh ấy đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Anh ấy có vợ có con của mình rồi, vậy anh ấy còn mong chờ một tình mẫu tử mà anh ấy không nên có để làm gì?
Lại nhìn về phía ông nội Tô, anh ấy có chút thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718855/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.