“Ai nói tôi.” Bà nội Tô bùng nổ, nhưng nhìn thấy ông nội Tô hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, lời đang định nói thì nuốt về Tô Thành Tài cũng đang giữ chặt bà nội Tô: “Mẹ, nghe ba, đừng náo loạn nữa."
“Con cũng... " Cũng trách bà ta. Bà nội Tô rất thương tâm, ngay cả thằng ba cũng trách bà ta, bà ta làm loạn như vậy sao? Còn không phải vì bị tổn thương?
Tô Kiến Quốc nói: “Bà nội còn muốn kiện không?"
Bà nội Tô đang muốn mở miệng đã bị ông nội Tô trừng mắt, ông ấy nói: “Kiện cái gì mà kiện?"
Bà nội Tô há miệng rồi cuối cùng lại ngậm miệng, chán chường không muốn nói chuyện.
Khuôn mặt âm trầm của Tô Cần cũng không vì ông nội Tô nói về nhà mà giảm xuống.
Lúc này đây, anh ấy thật sự bị lời nói của bà nội Tô làm tổn thương. Nếu như lần trước Vãn Vãn bị ném vào ổ sói làm cho anh ấy hoàn toàn không còn trọng chữ hiếu nữa, vậy những gì bà nội Tô làm lần này, đã làm cho lòng của anh ấy càng thêm lạnh lẽo.
Lúc trước anh ấy hy vọng xa vời rằng mẹ của mình có thể đối đãi với anh ấy tốt như đối với anh Hai và chú ba, cho dù là một chút xíu thôi cũng được, nhưng một lần rồi lại một lần, anh ấy đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Anh ấy có vợ có con của mình rồi, vậy anh ấy còn mong chờ một tình mẫu tử mà anh ấy không nên có để làm gì?
Lại nhìn về phía ông nội Tô, anh ấy có chút thất vọng. Ba dù công bằng đến mấy cũng là bất công, ở trong mắt ông, mình vẫn bị đặt ở vị trí cuối cùng đúng không?
Thôi vậy.
Anh ấy vuốt mặt, không đau lòng vì ba mẹ anh em nữa.
“Ba, con cảm thấy vẫn nên đem mọi chuyện nói rõ ràng đi?” Tô Cần nói, ngăn cản ông nội Tô đang đi ra ngoài, cũng đồng thời làm cho Tô Thành Tài quay đầu lại.
Trên mặt Tô Thành Tài hiện lên một tia kinh ngạc, yên lặng nhìn Tô Cần, trong mắt đang tìm tòi nghiên cứu.
“Hai cán bộ thôn đều ở đây, trước mặt nhân chứng, chúng ta nói rõ ràng. Nếu mẹ cảm thấy còn chưa đủ, chúng ta liền lên công xã nói, đi chính quyền huyện cũng được, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng. Con không muốn một ngày nào đó trong lòng mẹ không vui, vừa khóc vừa nháo, vừa nói con bất hiếu, vừa nói con bức mẹ đi tìm cái chết. Con không muốn cõng tội danh như vậy, không muốn bị người ta chỉ trích mắng chửi sau lưng. Muốn trách tội vậy thì lấy ra chứng cớ ra, đừng mở miệng liền nói con bất hiếu"
Ông nội Tô mặt đen như mực nước, hình như thằng Hai không chịu bỏ qua.
Ông ấy lại hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô một cái, trong mắt rõ ràng hiện lên “Đều là chuyện tốt do bà làm ra đấy!” Bà nội Tô lại có chút uất ức, bĩu môi cũng không muốn nói chuyện.
“Thằng Hai à, lời của mẹ mà con cũng cho là thật à? Bà ấy chỉ là đang tức giận thôi, qua một thời gian rồi sẽ ổn thôi, con còn giận mẹ con sao?"
“Con cảm thấy, chính là mẹ cho rằng con bất hiếu, vậy chúng ta hãy đem chuyện này nói cho rõ ràng” Tô Cần lại lắc đầu.
Tô Cần khăng khăng, cũng bởi vì điều này, mấy chục năm trước bởi vì bà nội Tô tẩy não anh ấy từ nhỏ làm anh ấy cảm thấy trả tiền vì cái nhà này không có gì không đúng, ngu hiếu không có gì không đúng. Hiện tại anh ấy quay lại nhìn thì nhận ra mấy chục năm trước sống như vậy là uất ức, anh ấy lại muốn giải quyết rõ lý lẽ này.
Để cho tất cả mọi người nói thử xem rốt cuộc anh ấy làm sai chỗ nào mà mẹ anh ấy lại muốn đến chính quyền kiện cáo anh ấy tội bất hiếu? Nếu đã kết tội bất hiếu, anh ấy đương nhiên phải làm rõ ràng mọi chuyện, không thể tự nhiên mà gánh tội danh này không phải sao?
Ông Sơn Thúc ở đó cũng không ngại thêm phiền nói: “Tôi thấy thằng nhóc Cần nói rất đúng, nếu muốn tố cáo nó bất hiếu, vậy thì phải nói rõ ràng chuyện nó bất hiếu như thế nào. Tôi và anh Đại Minh cũng dễ dàng làm chủ cho các người phải không? Nếu như không yên tâm thì mời cán bộ công xã đến"
Ông nội Tô trầm giọng nói: “Không cần"
“Anh Đạo này, tôi thấy chị dâu rất muốn ủy ban thôn chúng ta làm chủ cho chị đấy.” Ông Sơn Thúc đ.â.m thêm một nhát nữa.
Ông nội Tô nói: “Thằng Ba, kéo mẹ con về đi, còn làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, không cần ở lại Nhà họ Tô nữa, mời cậu các con tới đây, ly hôn".
Bà nội Tô cũng nổi giận, lúc trước ông nội Tô nói những lời này bà ta đều im lặng, nhưng hôm nay bà ta lại bùng nổ: “Ly hôn, ông thử ly hôn xem! Tôi lo việc nhà mấy chục năm nay, sinh con cho ông, bây giờ già rồi ông nói một câu liền ly hôn, sao ông không lên trời lên đi!"
Trán ông nội Tô nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, cái bà già này, bà ta rốt cuộc muốn làm gì?
Ông ấy quá tức giận tự mình động thủ, kéo bà nội Tô ra ngoài cửa.
Tô Thành Tài ở một bên giúp đỡ, bước tới cửa thì lại quay đầu nhìn Tô Cần một cái rồi rời đi.
Nhưng Tô Cần còn chưa hết tức giận, dùng sức th hổn hển.
Tô Kiến Quốc lén lút nhìn ba mình giơ ngón tay cái lên.
Chỉ có Vãn Vãn là người bình tĩnh nhất, cô bé làm người đứng xem toàn bộ quá trình. Cô bé mừng vì sự tiến bộ của ba mình, tuy rằng trong lúc này là phải trả giá rất đắt vì bị bà nội Tô làm cho tức giận không nhẹ, nhưng có thể nhìn ra được ông ấy thật sự đã thoát khỏi sự gò bó ban đầu.
Ông ấy đã có thể nhận ra được sai lầm trước kia của mình thì ông ấy đã đúng.
Tuy rằng cái giá rất đắt, nhưng từ đó có thể nhận được kết quả tốt nhất.
Cô bé có thể tưởng tượng được, sau này ba Tô sẽ không bao giờ bị ông bà cụ dắt mũi nữa.
Trước kia tuy rằng ông ấy nghĩ rằng mình làm như vậy không được, cự tuyệt bà cụ, nhưng ông ấy rất ít khi cự tuyệt ông cụ. Nhưng nhìn tình hình vừa rồi mà xem, lời nói của ông cụ trong lòng ông ấy cũng không còn quan trọng nữa. Ông ấy chỉ nghe những gì thực sự đúng và có lợi cho gia đình nhỏ của mình thôi, như vậy rất tốt. Đây mới là một người ba mà cô bé muốn, một người ba có thể bảo vệ vợ con của mình.
“Thằng nhóc Cần, con mau đem tư liệu về nhà, mau đi xây nhà, cho dù không xây, cũng lấy chút đồ vây quanh một chút. Chỉ sợ ba mẹ con sớm biết chuyện thì sẽ sinh lòng tham. Lần này quyết định không cho ba con tham gia ủy ban thôn cũng là vì con." Ông Sơn Thúc thở dài nói.
Sắc mặt Tô Cần dịu đi, cảm ơn ông Sơn Thúc và bác Đại Minh, rồi dẫn vợ con ra khỏi ủy ban thôn.
Ông Sơn Thúc nhìn bóng lưng vợ chồng Tô Cần rời đi, lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc cho thằng nhóc Cần đứa nhỏ này thật sự không tệ, lão Đao và chị dâu thật sự là... " Câu sau không nói, nhưng mọi người đều biết.
Vừa ra khỏi cửa ủy ban thôn, Tô Kiến Quốc đang muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi ba mình, liền gặp chú ba Tô Thành Tài đang chờ bọn họ ở bên ngoài ủy ban ủy ban thôn.
Trên mặt không có biểu tình gì, cũng không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ gì.
Ba người Tô Cần dừng lại, không biết anh ta chờ ngoài cửa làm gì?
Tô Kiến Quốc thu hồi ngón cái đang muốn khen, tò mò nhìn Tô Thành Tài, trong lòng suy tư.
“Anh, có phải anh được cấp đất rồi đúng không?” Tô Thành Tài vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.
Tô Cần kinh ngạc nhìn anh ta, làm sao anh ta biết bọn họ đã được cấp đất? Ai nói với anh ta?
Tô Thành Tài nhếch miệng cười: “Anh Hai, anh đừng sợ, em chỉ hỏi một chút thôi"
Tô Cần nói: “Anh sợ cái gì? Cho dù anh thật sự được cấp đất ở thì thế nào? Em muốn có đất ở thì nói với ủy ban thôn một tiếng, ông Sơn Thúc sẽ phê duyệt cho em như thường"
Tô Thành Tài á khẩu, bởi vì Tô Cần nói không sai.
Đất ở chỉ cần đi xin ủy ban thôn vẫn sẽ có, chẳng qua nếu có nhà cũ, sẽ thu nhà cũ về. Tình cảnh giống như bọn họ, tách hộ mà chia nhà, phê chuẩn đất ở, không nhất định sẽ bị thu hồi nhà cũ. Nhưng xin nhà mới cũng không khó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.