🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chồng đối xử với cô ấy rất tốt, mặc kệ cô ấy có sinh được hay không, anh ấy vẫn luôn đối xử với cô ấy như trước. Một vài người ở quê khuyên Lý Hải Quân ly hôn rồi tìm người khác nhưng anh ấy luôn phản đối, anh ấy nói: “Hai chúng tôi đều xuất thân từ chiến tranh, dù cả đời không có con, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy.” Anh ấy đã làm được, mười năm năm qua, yêu thương chiều chuộng cô, coi cô như con gái mà đối đãi.

Hai người không có con là điều đáng tiếc, nhưng nếu vì chuyện con cái mà cắt đứt quan hệ vợ chồng, cả hai đều không bằng lòng”.

Bây giờ có Vãn Vãn rồi, họ cảm thấy đây là cơ hội ông trời tặng cho họ, để họ có thể có một đứa con mà yêu thương, dù không phải con ruột.

“Chị Tuyết Trân, chuyện con cái cần một cơ duyên, duyên phận đến rồi, tự nhiên sẽ có.” Lục Tư Hoa không biết làm thế nào để an ủi cô ấy, chỉ có thể an ủi như vậy.

Tô Vãn Vãn không đành lòng nhìn Mạnh Tuyết Trân đau lòng như vậy, mặc dù chuyện con cái cần có cơ duyên, cô bé chỉ hy vọng bản thân có thể mang lại may mắn cho người mẹ nuôi xinh đẹp này.

Cô bé nũng nịu rồi bám vào cánh tay của Mạnh Tuyết Trân đứng lên, sau đó bặm môi một cái lên mặt cô ấy.

Mạnh Tuyết Trân ngay lập tức cảm thấy thích thú, ôm Vãn Vãn hôn một lúc: “Vãn Vãn nhà mẹ đáng yêu quá đi”.

“Đích đích.” Tô Vãn Vãn mở miệng la lên, nước dãi chảy xuống, mắt sáng long lanh.

Mạnh Tuyết Trân sửng sốt một lúc: “Vãn Vãn đang nói chuyện sao?” Đem ánh mắt kinh ngạc nhìn Lục Tu Hoa: “Vãn Vãn biết nói rồi?"

Lục Tư Hoa cũng sửng sốt, cô ấy biết con gái cô ấy vẫn luôn thông minh, người ta tám tháng mới biết bò, cô bé bảy tháng đã biết bò rồi, giờ đã có thể bám vào đầu giường đứng dậy.

Những điều này, họ đều không nói ra bên ngoài, không muốn học theo bà nội, chạy ra ngoài khoe cô bé từ nhỏ đã rất thông minh.

Nhưng Vãn Vãn chưa từng nói lời nào, bọn họ cũng không biết Vãn Vãn đã có thể nói ra thành tiếng. Nghe thấy ắt sẽ giật mình, rồi lại nở nụ cười: “Là Vãn Vãn đang nói chuyện, con bé vừa nói gì thế?"

“Đích đích...” Tô Vãn Vãn lại hét lên một tiếng.

Tô Kiến Binh nói: “Mẹ, dì Mạnh, Vãn Vãn nói là em trai."

Lục Tư Hoa kinh ngạc, Vãn Vãn của cô ấy thực sự có thể nói chuyện rồi, câu nói đầu tiên lại phát ra âm tiết của từ “em trai”?

Mạnh Tuyết Trân càng cao hứng: “Có phải Vãn Vãn nói, mẹ có thể sinh cho con bé một đứa em trai?” Lại nghĩ một chút: “Không phải là nói em đó chứ? Em lại có bầu rồi à?"

Lục Tư Hoa cười nói: “Em tuổi này rồi, còn bầu gì nữa? Bốn đứa con là đủ rồi, Vãn Vãn nói nhất định là chị đó."

Mạnh Tuyết Trân nói: “Em còn nhỏ hơn chị hai tuổi, sao lại nói mình già rồi? Em mà nói mình già rồi, vậy chị còn già hơn sao?”. Lại cười: “Nếu chị thực sự có bầu, vậy thì chính là may mắn mà Vãn Vãn mang tới".

Tô Vãn Vãn lại nói một tiếng: “Đệ...đệ...” Lần phát âm này xem ra tương đối chuẩn.

Mạnh Tuyết Trân lập tức mở cờ trong bụng, ôm Tô Vãn Vãn mãnh liệt hôn xuống: “Vãn Vãn, mượn lời tốt lành của con, mẹ nuôi cũng bầu một đứa. Trai gái đều được, dù là em trai hay em gái, cũng sẽ yêu thương Vãn Vãn, có được không?"

Tô Văn Vãn lại hét: “Em trai."

Mạnh Tuyết Trân cười, Lục Tô Hoa cũng cười không ngậm được miệng: “Vãn Vãn cứ khăng khăng nói em trai, vậy chị chắc chắn sẽ bầu một bé trai đó. Nghe nói lời trẻ con đều nói có thể thành hiện thực, chị cứ đợi mang bầu đi "

Hai tay đặt lên bụng, lúc đó trong mắt Mạnh Tuyết Trân tràn ngập tình mẫu tử, cô ấy thực sự có thể mang bầu sao?

Không phải chắc chắn muốn sinh con trai, con gái như tấm đệm bông ấm áp tốt biết bao, bầu một đứa, anh Hải Quân cũng sẽ rất vui mừng.

“Chuyện gì mà khiến mọi người vui như vậy?” Bí thư Lý và Tô Cần từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Mạnh Tuyết Trân bọn họ đang cười vui vẻ.

Từ lúc kết nghĩa với nhà họ Tô, Mạnh Tuyết Trân cuối cùng cũng có nơi để bận tâm rồi, chỉ cần có thời gian rảnh, cô ấy luôn đến thôn Hạ Hà, ngay cả bí thư Lý cũng đi cùng cô ấy.

Các xã viên trong thôn đều biết, bí thư Lý và con thứ nhà họ Tô kết nghĩa anh em, đó là chuyện tốt. Rất nhiều người cũng ngưỡng mộ vợ chồng Tô Cần, sinh được một cô con gái tốt như thế, một mực khiến bí thư Lý nhìn trúng rồi.

Thậm chí có người vô cùng đố kỵ, đố kỵ nhất không gì có thể qua được chính là gia đình thằng Cả nhà họ Tô rồi.

Lưu Chiêu Đệ hết lần này đến lần khác nói với bà nội Tô: “Rõ ràng đây là may mắn do Tảo Tảo của chúng ta mang tới, sao lại mang đến bên nhà chú Hai vậy?"

Lúc bà nội Tô ôm Tảo Tảo, trong lòng cũng đang suy nghĩ, bà ta nghĩ nhiều hơn đến lời thầy bói nói, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Tại sao sự may mắn của Tảo Tảo lại không mang tới điều tốt lành gì cho gia đình thằng Cả, lại cứ đem may mắn đến cho gia đình thằng Hai cơ chứ?

Vãn Vãn không quan tâm các xã viên nghĩ thế nào, cũng không quan tâm bên nhà bác cả nghĩ thế nào. Mạnh Tuyết Trân đem lời Vãn Vãn vừa nói khi nãy kể cho bí thư Lý và Tô Cần.

“Thật sao, Vãn Vãn của chúng ta thực sự nói em trai?” Bí thư Lý có chút không dám tin, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Mạnh Tuyết Trân, như thể ở đó có mang bầu một đứa bé, anh ấy vỗ tay: “Tốt, tốt lắm!”

Vãn Vãn quả là phúc tinh, chắc chắn sẽ mang tới may mắn cho chúng ta. Những lời này, không thể mang ra bên ngoài nói được, dù sao vận động đang nghiêm trọng, câu nói này truyền ra ngoài, sẽ mang lại tai họa cho nhà họ Tô.

Tô Cần cười nói: “Vậy là tốt rồi, bầu một trai một gái, anh Lý anh có thể yên tâm rồi"

Trong thôn xem trọng chính là bất hiếu có ba loại, lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi, bí thư Lý cũng đã gần năm mươi tuổi rồi, lớn tuổi rồi vẫn chưa có con, nếu thực sự có con, thì đó là chuyện đại hỷ.

Tô Vãn Vãn vẫn luôn ở bên cạnh hét lên: “Em trai!", còn càng hét càng thuận tai.

Tô Cần ở bên cạnh trêu Văn Văn: “Vãn Vãn, gọi một tiếng ba!"

Tô Văn Vãn quay đầu nhỏ sang một bên, “Hừ” một tiếng, hành động này làm mọi người cười thật sảng khoái.

Bí thư Lý cũng ở bên cạnh trêu cô bé: “Vãn Vãn, gọi một tiếng ba nuôi, ba mua đồ chơi cho con."

Tô Văn Văn nghiêng đầu, nhìn anh ấy rất lâu, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.

Ba anh em Tô Kiến Quốc cũng tham gia vào cuộc vui: “Vãn Vãn, không thì, gọi một tiếng ca ca đi?” Bọn họ cũng không hy vọng có thể nghe được một tiếng “ca ca” của Vãn Vãn, chỉ là thích trêu chọc cô bé.

“Các Các....” Tô Vãn Vãn há miệng, cố gắng rất lâu, cũng phát ra âm thanh.

Tô Kiến Quốc kinh ngạc: “Vãn Vãn gọi con ca ca rồi"

Tô Cần có chút ghen: “Vãn Vãn, con đã gọi ca ca rồi, sao lại không gọi một tiếng ba?” Con gái giận anh ấy rồi sao?

Bí thư Lý cười nói: “Em xem, Vãn Vãn cũng không có gọi anh mà."

Khi nói những điều này, tâm trạng Tô Cần cũng đỡ hơn phần nào.

Phòng khách bên kia vọng ra tiếng nói cười, khiến Lục Tư Hoa và Mạnh Tuyết Trân cũng vui vẻ một lúc.

Hai người ở phòng bếp bên cạnh, Lục Tư Hoa xào rau, Mạnh Tuyết Trân đốt lửa, chị em hai người có nói có cười, tình cảm rất tốt.

“Em gái, chị rất ngưỡng mộ hai em, tuy là cuộc sống của em Tô sau khi tách nhà không được như ý, nhưng gia đình em yêu thương nhau, vui vẻ hòa thuận, chị cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt." Mạnh Tuyết Trân cảm thán.

Lục Tư Hoa nói: “Thực ra Vãn Vãn sinh ra sau, em rất hài lòng. Kiến Quốc ra đời, bà nội yêu cháu trai quá, lúc đó vui mừng một hồi, về sau lúc sinh Kiến Binh, Kiến Dân cũng như vậy. Đến khi Vãn Vãn ra đời, bà nội không thích, nhưng em và người nhà vui mừng khôn xiết"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.