Cậu ấy mỉm cười với cô bé, chuyện hôm nay Văn Vãn làm, khiến cậu ấy vô cùng cảm động, bởi vì cảm động nên cậu ấy càng thêm yêu thích cô bé hơn.
Sự yêu thích này không có liên quan với bất cứ ai, cũng không liên quan đến em gái hay gì cả.
Vãn Vãn là Vãn Vãn, em gái là em gái, cậu nhóc phân chia rất rõ ràng.
Vãn Vãn đáng yêu như vậy, đương nhiên những người khác sẽ bị sự đáng yêu của cô hấp dẫn, còn cậu thực sự thích cô.
"Nhóc Kiêu, sang nhà thím ăn cơm, bảo mẹ cháu sang cùng nữa." Lục Tư Hoa cười nói, bởi vì đang vui nên trên mặt cũng tràn đầy sự dịu dàng.
Trình Kiêu nói: "Không, không cần đâu ạ, cháu đã nấu cơm rồi." Cậu ấy vô thức từ chối.
Tô Vãn Vãn nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy nấu cơm bao giờ? Sao cô bé lại không biết? Không phải từ nãy tới giờ cậu ấy chỉ chú tâm thoa thuốc cho cô bé hay sao, cả một tiếng đồng hồ đều không đi đâu mà.
Tô Kiến Dân ở bên cạnh vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu: "Anh Kiêu, anh nấu cơm khi nào vậy? Sao em lại không biết?" Không hổ là anh em, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau nữa chứ.
Mặt mũi Trình Kiêu đỏ lên, lầm bầm không biết nên giải thích thế nào.
"Nhóc Kiêu, nghe thím, tối nay sang dùng cơm, gọi cả mẹ cháu nữa. Cứ coi nhà thím như nhà mình, không cần phải ngại."
Trình Kiêu cảm động, người nhà họ Tô dù là vợ chồng Tô Cần, hay là anh em Kiến Quốc, bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718866/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.