Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em biết chuyện này rất khó khăn, nếu như anh cảm thấy thực sự không giúp được thì em... cũng sẽ không trách anh, em..."
Tô Cần nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, việc này anh..." Đang muốn nói anh ấy sẽ đi nói với bí thư Lý một chút đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài truyền đến.
Sau đó liền nghe thấy tiếng nói của bà nội Tô.
Tô Cần nghe thấy rõ ràng kia là tiếng khóc của Văn Vãn, trong lòng căng thẳng cũng không lo được chuyện còn đang bàn chuyện công việc với ông nội Tô và Tô Thành Tài, người đã như một cơn gió xông ra ngoài.
Trong lòng ông nội Tô cũng khẽ giật mình, sau đó cũng vội vàng chạy ra ngoài đã thấy Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn an ủi, Vãn Vãn chỉ vào Tô Vũ Đình nói: "Chị, đẩy." Sau đó đã thấy bóng dáng Lục Tư Hoa ôm lấy Vãn Vãn đi ra cửa viện.
Ông nội Tô thật muốn chửi má nó, cái bà lão bại gia này, làm sao việc gì cũng đều bị bà ta phá vỡ!
Khuôn mặt Tô Thành Tài lập tức cũng lạnh xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ Đình đều là hận ý độc ác.
Ai cũng chưa từng nghĩ Tô Vũ Đình một tuổi của nhà bác cả vậy mà lại đẩy em gái họ xuống cầu thang, nếu không phải Vãn Vãn may mắn, vừa lúc được con gà mái đi qua ngăn cản một chút, bây giờ cô bé làm sao còn sống được.
Một đứa bé bị người đẩy xuống từ trên bậc thang coi như không bị mất mạng cũng dường như mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718889/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.