Chỉ muốn mọi người biết con gái cô ấy tốt như thế nào, để người khác ghen tị thì cứ ghen tị đi.
Người kia cũng chỉ cười cười, đôi khi thực sự không nhịn được ghen tị, nhà bọn họ cũng có một cô con gái, cô con gái đó lớn hơn Tô Vãn Vãn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa cho họ đồ ăn hay nước uống gì.
So sánh người với người đôi khi thật sự tức c.h.ế.t người mà, nếu đã không so được, thì tốt nhất đừng so nữa.
Lục Tư Hoa uống nước xong, nước lạnh tràn vào miệng, tiến vào trong dạ dày, có cảm giác thoải mái khó tả, dường như mặt trời trên đỉnh đầu nhỏ đi một chút, mỗi lỗ chân lông đều có hơi lạnh thẩm thấu qua.
Dạ dày dễ chịu, cảm giác chóng mặt lúc ban nãy biến mất ngay lập tức.
Không cần Tô Vãn Vãn đưa qua, Tô Kiến Quốc đã chạy tới, hấp tấp cầm bình lên uống ừng ực một hớp, làm đổ chút nước ra bên ngoài.
Lục Tư Hoa nói: "Cẩn thận chút, đừng lãng phí, đây là do em gái con đưa tới từ xa đấy."
Khi cô ấy nói điều này, cử chỉ của Tô Kiến Quốc nhẹ hơn rất nhiều, không còn nước tràn ra ngoài nữa.
"Thật thoải mái, con sống lại rồi" Tô Kiến Quốc nói, sau đó hét lên với Kiến Binh: "Kiến Binh Kiến Dân, mau lại đây, em gái mang nước cho bọn mình này Tô Vãn Vãn híp mắt, nhìn bình nước đang bị các anh tranh nhau với khuôn mặt vui vẻ, trong lòng cảm thấy rất vui.
Khoảng thời gian này rất tốt đẹp. Mặt trời phía bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718913/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.