Lại nhìn trên tay mình, tóc lúc đầu nắm được của Tô Vãn Vãn không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào rồi?
Hình như còn trộn lẫn lông tóc khác nữa?
Cô ta vội vàng nhặt lên, không để lại sợi nào, giấu đi như bảo bối.
Vãn Vãn và Tia Chớp đã ở dưới sự bảo vệ của Trình Kiêu và Báo Săn về đến nhà.
"Chuyện gì xảy ra?" Trình Kiêu ôn nhu hỏi cô bé.
Vãn Vãn nói: "Em cũng không biết Tô Tảo Tảo này xảy ra chuyện gì, không hiểu nổi đến nhà nói một vài chuyện không thể giải thích được, sau đó không hiểu vì sao muốn nắm tóc của em, bị Tia Chớp doạ lui."
Tay của cô bé không ngừng sờ thân thể của Tia Chớp, lông trên người Tia Chớp bị đánh đến rơi rất nhiều, còn có máu, nhìn rất thảm.
Cô bé đau lòng như bị cắn, vừa băng bó giúp Tia Chớp, vừa rơi nước mắt.
Tia Chớp phảng phất không cảm thấy đau chút nào, dùng đầu chạm Vãn Vãn, hé miệng, đưa miệng đến trên tay Vãn Vãn, sau đó phun ra mấy sợi tóc.
Tóc? Đây là tóc của cô bé?
Tia Chớp là bởi vì điều này, mới đi ra ngoài đuổi theo Tô Vũ Đình?
Trình Kiêu đã cầm tóc lên, trong lòng đang suy tư cái gì.
Lúc đầu Vãn Vãn băng bó tay, bởi vì động tác của Tia Chớp mà đã ngừng lại, lúc này nhìn xem vài sợi tóc trên tay hỏi Tia Chớp: "Đây là tóc mà trước đó Tô Tảo Tảo giật xuống trên đầu tao?"
Tia Chớp "O" một tiếng, biểu thị ra đúng là vậy.
Trình Kiêu cau mày: "Cô ta nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2719029/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.