Đối với Vãn Vãn mà nói, cả đời này có thể xuất hiện ở chỗ này, có thể trở thành con gái nhà họ Tô, cùng Trình Kiêu làm thanh mai trúc mã, rồi sau đó yêu nhau, gả cho anh, là phúc khí mấy đời cô tu không nổi.
Hiện giờ, có con trai, con trai lại xuất sắc như vậy, tuổi còn nhỏ đã thề phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô.
Con trai được Trình Kiêu dạy dỗ rất khá.
Ở trong việc giáo dục con trai, giữa cô và Trình Kiêu, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện.
Con trai rất ưu tú, điểm này khiến Vãn Vãn thấy rất thỏa mãn.
Con trai là niềm kiêu ngạo của cô cùng Trình Kiêu.
“Vãn Vãn, mỗi năm chúng ta đều phải đi ra ngoài du lịch, vui chơi một chút, anh muốn đưa em đi khắp chân trời góc biển, đông tây nam bắc, đi khắp toàn thế giới."
Vãn Vãn dựa vào trong lồng n.g.ự.c Trình Kiêu, hai người đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn thái dương chậm rãi lặn xuống, loại cảm giác hạnh phúc này làm cô cảm thấy đủ đầy.
Hạnh phúc, thật ra rất đơn giản, có chồng làm bạn, có con cái cười vui.
Hai người đón mặt trời mọc, lại nhìn mặt trời lặn, đây là hạnh phúc.
Không cần có quá nhiều tài phú, chỉ cần chồng yêu thương, đây là hạnh phúc mà cô hiểu được.
“Chồng ơi, cảm ơn anh đã cho em tình yêu!"
“Đồ ngốc, anh không yêu em thì yêu ai? Anh mới là người cần phải cảm ơn em, em đã cho anh một cuộc sống hạnh phúc, còn có con trai của chúng ta nữa".
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2719756/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.