Đây là lần đầu tiên trong đời mình, Cố Minh Nguyệt mới hiểu cái cảm giác có miệng ăn không có miệng nói là như thế nào, cho dù cô ta có nói gì thì Hoàng Bình Bình và Bảo Hoa đều không tin cô ta.
Cộng thêm điệu bộ chỉ chỉ trỏ trỏ của mấy người hàng xóm xung quanh, cuối cùng Cố Minh Nguyệt bật khóc với vẻ đầy oan ức rồi ôm mặt bỏ chạy.
Hoàng Bình Bình nhổ một ngụm nước bọt vào sau lưng cô ta rồi dắt Bảo Hoa đi vào nhà.
Kéo Cố Minh Nguyệt ra ngoài là vì sợ nếu ở trong sân mắng cô ta sẽ làm ồn đến Cố Di Gia đang nghỉ ngơi ở trong.
Cô ấy lại chạy vào phòng thăm Cố Di Gia, thấy cô vẫn nằm trên giường, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có, trong lòng cô ấy chua xót, rót cho cô một ly nước ấm, cẩn thận bón cho cô, hỏi: "Gia Gia, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Cố Minh Nguyệt đã nói gì với em?"Cố Di Gia uống ngụm nước, cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, giống như bị kiệt sức, còn có hơi chóng mặt.
Mỗi khi ngồi lâu, nếu đứng dậy quá nhanh, cô thường bị ù tai chóng mặt, phải rất lâu sau mới có thể bình thường lại được.
Cơ thể này của cô thật sự rất yếu ớt, chỉ cần lơ đễnh một chút thì sẽ ngã xuống ngất xỉu, yếu ớt đến mức có lúc cô còn không tin.
Với cơ thể yếu ớt như này, ở cái nơi y tế lạc hậu như này, bằng cách nào mà nguyên chủ có thể sống được đến bây giờ vậy?Điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-my-nhan-yeu-duoi/299220/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.