Chờ sau khi Diệp Kiều đến, trên bãi đất trống của Ủy ban thôn đã ngồi đây người, mọi người đều tự mang ghế theo.Phía trước, mấy người Vương Liên đã đem bảng đen ra tới.Cái bảng đen này là Diệp Kiều nhờ ba chồng làm cho, Diệp Kiến Quốc chính là một người thợ mộc có tay nghề cực kỳ tốt, nghe mẹ chồng cô bảo, lúc trước khi còn có thể buôn bán, ba chồng thường xuyên nhận làm đô đạc cho những người ở trấn trên làm của hồi môn cho các cô nàng chuyển bị đi lấy chồng.Khi Diệp Kiều hỏi ba chồng có thể làm một cái bảng đen được không, Lục Kiến Quốc liên đi lấy vật liệu gỗ và sơn đen từ trong thôn, qua vài giờ liên làm ra một cái bảng như hiện tại.Phấn viết là Diệp Kiêu nhờ Trương thẩm mua.Trông thấy các thôn dân đang bàn tán xôn xao, Diệp Kiều cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra lát nữa muốn làm cho bọn họ trở nên yên tĩnh sẽ rất khó khăn.Lại nhìn về phía Vương Liên, phát hiện cô ấy không chút hoang mang mà cầm phấn trắng lên việt, bắt đầu đem tấm bảng màu đen viết viết, vẽ vẽ.Khi trên tấm bảng đen xuất hiện càng lúc càng nhiều chữ viết, các thôn dân cũng dân dân trở nên yên tĩnh.“Chào bà con, hôm nay chúng ta sẽ học hát một bài hát”Vương Liên vừa dứt lời, các thôn dân liền lấy lại tinh thần.“Hát cái gì?”“Trên kia chính là lời bài hát sao? Hát như thế nào?” “Hôm nay học hát sao? Tôi còn tưởng là học chữ chứ”“...!“Mặc kệ phía dưới mọi người đang bàn tán như thế nào, Vương Liên trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nguoi-vo-doan-menh-cua-dia-chu/451038/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.