“Bác gái, bác thử chớp mắt đi,” cô nói, giọng dịu dàng nhưng tự tin.
Bà cụ Vương chớp mắt, hình ảnh trước mắt dần từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Bà nhìn thấy một gương mặt tươi trẻ và xinh đẹp đang mỉm cười trước mình. Bà ngỡ ngàng kêu lên:
“Ôi chao, cháu gái, cháu xinh đẹp quá đi mất!”
Bà cụ ngồi bật dậy, nhìn quanh phòng với ánh mắt háo hức. Bất chợt, ánh mắt bà dừng lại trên người Lục Chính Đình. Bà vỗ tay, phấn khởi hỏi:
“Trời ơi, mẹ ơi! Chàng trai này là con trai nhà ai mà đẹp trai quá vậy? Có đối tượng chưa cháu?”
Chu Triều Sinh không nhịn được lên tiếng, vẻ mặt đầy bất lực:
“Bác gái, đó là chồng của bác sĩ Lâm rồi, bác còn định làm mai gì nữa?”
Bà cụ Vương tròn mắt ngạc nhiên:
“Hả? Là chồng cháu gái hả? Đúng là trời sinh một cặp, kim đồng ngọc nữ! Đẹp đôi quá đi thôi!”
Quay lại nhìn Lâm Uyển, bà cụ nắm lấy tay cô, giọng đầy cảm kích:
“Cháu gái, cháu thật sự rất giỏi. Mắt của bác giờ tốt hơn cả trước đây, nhìn cái gì cũng rõ ràng mà còn đẹp nữa!”
Ở bên ngoài cửa sổ, một người làng lén quan sát liền hô lớn, vừa vẫy tay vừa nhảy lên đầy phấn khích:
“Thành công rồi! Thành công rồi! Giỏi quá!”
Bà cụ Vương nghe thấy, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng vừa thấy rõ người kia, bà cụ giật mình kêu lên:
“Trời ơi! Quái thú ở đâu thế này?”
Người đàn ông ngoài cửa sổ có đôi mắt híp, mũi to, môi dày, răng cửa hở và khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/884776/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.