Lâm Uyển cười: “Tôi mang theo nhiều chăn, còn có túi chườm nóng, nên không thấy lạnh.” Cô không nói thêm rằng có Lục Chính Đình ôm thì lạnh thế nào cũng không thể.
Kinh Diễm Xuân hối tiếc: “Tôi hối hận vì không mang đệm giường. Nhà có cái đệm bông, nhưng tôi lại để ở nhà cho em gái.”
Hai người bước vào phòng học. Bên trong ồn ào, gần năm mươi người chen chúc trong ba phòng học nhỏ. Bàn học không đủ, một số người phải ngồi ghế băng.
Lâm Uyển và Kinh Diễm Xuân định tìm một chỗ trống để ngồi thì mấy học sinh trẻ chen qua, giành lấy chỗ trước. Một cậu trai trong nhóm cười đùa:
“Ngại quá, chỗ này bọn tôi chiếm rồi!”
Họ nhìn Lâm Uyển, thấy cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, liền trêu ghẹo:
“Này, bạn học, cô học trường nào? Chúng ta đều cùng chung chí hướng, làm bạn cùng bàn nhé?”
Lâm Uyển liếc nhìn nhóm học sinh trước mặt, đoán chừng họ chỉ mới mười mấy tuổi. Qua dáng vẻ nghênh ngang, cô nhận ra đây là kiểu người chẳng mấy chăm chỉ học hành. Nếu họ thực sự nghiêm túc và khiêm tốn, thì đã không hành xử ngạo mạn như vậy.
Những người này dường như có chút quan hệ hoặc thế lực, tốt nhất không nên dây vào. Nghĩ vậy, cô kéo tay Kinh Diễm Xuân sang chỗ khác, ngồi tạm trên băng ghế nhỏ.
Đúng lúc này, Hồ Hướng Dương bước vào. Ánh mắt anh ta quét một vòng, lập tức nhận ra Lâm Uyển ngồi phía sau. Nhìn thấy còn vài chỗ trống phía trước, anh ta lên tiếng:
“Bác sĩ Lâm, lên đây ngồi đi.”
Lâm Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/887421/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.