Lạc Di hơi sửng sốt một chút, sao cái tên này lại quen thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là vai phụ quan trọng trong sách sao?
Nhưng mà làm sao thì cô cũng nhớ ra được, thôi đi, có lẽ là không quan trọng.
“Anh không cần thông báo cho người nhà sao?”
Bờ môi Tiêu Thanh Bình hơi nhếch lên, đôi mắt đen hơi trầm xuống: “Trong nhà chỉ có tôi và ông nội.”
Lạc Di trầm ngâm, một ông cụ tóc bạc phơ, một cậu cháu trai còn chưa trưởng thành, ôi, trách không được đổ bệnh mà cũng không có tiền chữa trị, khổ quá.
Có lẽ là Tiêu Thanh Bình hiểu lầm chuyện gì đó, bàn tay phải nắm chặt ngón út của tay trái, nói: “Tôi sẽ trả tiền.”
“Hả.” Lạc Di có chút mờ mọt, tại sao lại nhắc chuyện này?
Nhìn ánh mắt vừa thấp thỏm lại không chịu khuất phục của thiếu niên, trong lòng cô mềm nhũn: “Chuyện này không gấp, sao anh không ăn nữa.”
Tiêu Thanh Bình chỉ ăn nửa cái bánh bao, vẫn còn đói nhưng mà cố gắng chịu đựng, cậu nói: “Để dành cho ông nội ăn.”
Lạc Quốc Vinh ngồi bên cạnh bế con trai đang ngủ say, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cậu cũng thuận mắt hơn.
Người hiếu thảo thì đều làm cho người ta coi trọng.
“Tiểu Di, chúng ta phải về nhà thôi.”
“Không đợi nữa ạ?” Lạc Di không có đồng hồ, cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, cô nói tiếp: “Chắc phẫu thuật vẫn chưa xong đâu nhỉ?”
Lạc Quốc Vinh nhìn con trai đã ngáy khò khò, ánh mắt ngập tràn sự thương yêu: “Chúng ta không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2490260/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.