Cổng đại viện, hai cha con quần áo tả tơi, cả người bốc lên mùi lạ, xanh xao vàng vọt, trông dáng vẻ như không đủ dinh dưỡng.
Còn đám người xung quanh thì đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
"Cậu nói cậu là chồng của Nhiếp Khánh Ninh? Còn đây là con gái cô ấy?"
Trần A Ngưu có dáng vẻ chất phác: "Đúng vậy đúng vậy, cô ấy lừa tui là muốn về thành phố thăm người thân, ai ngờ một đi không trở lại, tui lại không biết địa chỉ nhà cô ấy..."
Anh ta nói một tràng tiếng địa phương, rất bất lực, thở dài đầy buồn rầu.
Có người tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao mà không biết được? Không phải hai người là vợ chồng sao?"
Trần A Ngưu mặt ủ mày chau, bày ra dáng vẻ của người bị hại: "Cô ấy chưa từng nói cho tui lần nào thì sao mà tui biết được? Nhờ hồi cuối năm có người tốt bụng nói cho tui biết là vợ tui ở đây, nên tui mới tìm tới."
Từ đầu tới cuối tự xưng là tui, nghe vô cùng quê mùa.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt khác lạ, người đàn ông này kém như vậy, khó trách Nhiếp Khánh Ninh lại muốn che giấu.
Một bà cụ trong số đó hỏi: "Vậy cậu có biết nhà họ Nhiếp là nhà như thế nào không?"
Trần A Ngưu níu chặt bả vai con gái: "Cho dù là Ngọc hoàng Thượng đế cũng không thể chia rẽ tui và vợ được, tụi tui còn có con nữa."
"Câm mồm." Một tiếng hét giận dữ vang lên, là Nhiếp Khánh Ninh.
Sắc mặt chị ta trắng bệch như tờ giấy, giống như nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2601383/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.