Nhà ngoại giao Chương hít sâu một hơi: “Bác biết rồi, bác sẽ liều c.h.ế.t hoàn thành nhiệm vụ, không thành công cũng thành nhân.”
Tưởng Kiện Vân và Lạc Di hàn huyên vài câu với nhau trong phòng khách, Lạc Di mời anh ta ăn mấy món ăn ngon, bánh dày, bánh tổ, há cảo, sủi cảo, tất cả đều là món ăn vặt yêu thích của Lạc Di.
Tưởng Kiện Vân ăn khen không dứt miệng: "Đồ ăn vặt ở chỗ cô còn ngon hơn ở ngoài bán nhiều, mùi vị cứ phải gọi là tuyệt vời."
Lạc Di cười híp mắt gật đầu: "Đầu bếp nổi tiếng làm ra, tất nhiên phải khác rồi."
Tưởng Kiện Vân ăn một chiếc sủi cảo tôm, miệng đầy vị mặn mà: "Cô đào đâu ra thế? Hôm nào cần cho tôi mượn dùng chút nhé."
Lạc Di gặm bánh dày, bánh này vừa ngọt vừa mềm lại không dính răng: "Này… Lời tôi nói không tính, đấy là bên trên phái cho tôi, tiền lương cũng không cần tôi trả."
Bộ dáng tham ăn của cô cứ như một cô nương không hiểu sự đời, nhưng lời cô nói lại bộc lộ một thông điệp khác hẳn.
Tưởng Kiện Vân: …
Không thể tiếp tục trò chuyện về đề tài này được nữa, đổi cái khác đi.
"Tôi đi xem hết mấy nhà máy bên Stanford rồi, rất được, có dây chuyền sản xuất lắp ráp hiện đại, hẳn mô hình này nên được nhập vào nước."
"Ừm." Lạc Di gật đầu, rõ ràng là không hề cảm thấy hứng thú.
Sau khi đến Mỹ cô đã từng qua đó một chuyến rồi, đưa tư liệu của máy ghi âm và mp3 đời thứ hai cho bọn họ, để bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2622129/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.