Lạc Di nhìn mớ quần áo xinh đẹp trong tủ, mím môi một cái, đều là những bộ đồ mẹ thiết kế cho cô: "Chúng ta rời đi rồi thì bảo nhà ngoại giao Tưởng đến xử lý."
Anh ta được miễn quyền ngoại giao.
Về phần tài liệu, tất cả cô đều đã đăng lên lưu trữ trong hộp thư, quan trọng nhất là nằm trong não cô.
"Được rồi."
"Ta sẽ phải xử lý căn nhà này như nào đây?" A Văn rất quý mến căn hộ rộng rãi này, nhưng sau này không thể nào trở lại nữa rồi.
Lạc Di rất phóng khoáng, cô lại không thiếu tiền, căn này còn do Helen tặng, xem như có bị đóng băng cô cũng chẳng thấy đau lòng: "Cứ để đi, tôi cũng không cách nào mang tòa cao ốc ở New York của mình đi được."
Nhưng trước đó cô đã có đề phòng rồi, không ghi thẳng nó vào dưới tên mình, mà lại ghi tên công ty, vòng qua mấy tay.
Bây giờ không thể động vào nó, động sẽ khiến các bên nghi ngờ.
Lạc Di thấy các bảo tiêu mặt đầy lưu luyến thì không khỏi lắc đầu, không thể cứ vậy được.
"Nhớ kỹ, đây chỉ là một lần đi công tác bình thường mà thôi, xong việc ta sẽ còn trở lại."
A Vũ ngây ngẩn cả người: "Ơ? Trở lại?"
"Đầu tiên phải lừa bản thân, sau mới có thể lừa được người khác." Lạc Di chỉ khuôn mặt của bọn họ: "Tự đi nhìn mình trong gương đi."
Được thôi, mặt ai nấy đều đầy vẻ vui sướng và lưu luyến.
Vì sắp trở về tổ quốc xa cách nhiều năm, nên tâm trạng vui sướng lộ rõ trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2691979/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.