"Chúng ta chỉ là suy đoán, không thể nói linh tinh nếu không có chứng cứ." Nhiếp Khôn Minh cũng có suy nghĩ của mình: "Hơn nữa, ông Tiêu tuổi cũng đã cao, trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thăng trầm mà ông ấy vẫn bảo vệ được nhà họ Tiêu yên bình, chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ đâu.”
Lạc Di chỉ là quá quan t@m đến người nhà của mình nên khó tránh suy nghĩ nhiều.
Nhiếp Khôn Minh đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, cái này tặng cho cháu, quà chúc mừng."
Ông ấy ném đồ xuống rồi rời đi, Lạc Di tỏ vẻ bối rối, không phải ông ấy đã tặng rồi sao?
“Chị, chị ơi.” Giọng Lạc Nhiên truyền vào từ bên ngoài.
“Chị ở đây."
Lạc Nhiên đẩy cửa đi vào: “Mấy người bạn kia của chị nói là muốn ra ngoài đi dạo, cha mẹ bảo chị qua đó.”
Được rồi, Lạc Di thu dọn rồi đi ra ngoài, cô nhìn thấy em trai ở cửa liền nhét hộp gấm cho cậu, nói: “Cầm giúp chị.”
"Vâng ạ."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người không muốn về phòng nghỉ ngơi mà muốn ra ngoài chơi, Lạc Di không ngăn cản, cô sắp xếp vài chiếc xe buýt và hướng dẫn viên du lịch cho họ, đồng thời bảo họ về sớm, buổi tối còn có tiệc khiêu vũ.
Mọi người đều có nơi để đi, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Lạc Di thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa nhìn bầu trời.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Lạc Di."
Lạc Di thu lại dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô quay đầu lại nhìn, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2695558/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.