Cố Như Hải im lặng, Lý Tuyết Mai bĩu môi nói: "Khương Tú Lan, có lẽ cô đã quên, nhưng chúng tôi thì không. Hai nhà đã cắt đứt quan hệ, vậy nên từ nay những chuyện 'anh em ruột thịt' này tốt nhất đừng nhắc lại nữa.
Anh em ruột nào lại nhẫn tâm bán cháu gái ruột cho một tên què quặt? Anh em ruột nào lại nỡ lòng bỏ mặc cha già chờ chết? Anh em ruột nào lại vắng mặt trong ngày cha mất? Anh em ruột nào lại bóc lột người anh cả suốt bao năm trời?
Cô quên được, nhưng chúng tôi thì không. Những tội lỗi hai người gây ra, hãy tự mình gánh chịu, đừng liên lụy đến chúng tôi."
Cố Như Hải gật đầu: "Cô nên đi ngay đi. Chuyện này tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi thà để Cố Như Sơn ngồi tù, để chính phủ dạy hắn một bài học. Cha đã mất, không còn ai quản được hắn nữa. Hắn tham vọng lớn, không cam tâm làm nông dân, tôi không quan tâm hắn nghĩ gì. Cái gia đình họ Cố này đã mục ruỗng từ gốc rễ, tôi chẳng cần giữ thể diện gì nữa.
Còn chuyện của cô và Cố Hiểu Thành, đó là việc nhà cô, chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Một xu cũng không dính, một sợi tóc cũng không vướng."
Lời nói này khiến Khương Tú Lan hoàn toàn tuyệt vọng. Cô ta nghiến răng nói: "Anh chị thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Cứ thản nhiên nhìn Như Sơn vào tù, nhìn nhà tôi tan nát?"
Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai bật cười. Đến lúc này rồi mà cô ta vẫn giữ cái vẻ mặt đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/2703090/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.