"Tôi đã gần ba năm không về, Quách Đông Hoa mới là 'người bản địa' chứ."
Cố Hiểu Thanh trách khẽ, rồi đột nhiên nhớ ra: "Nhân tiện nói, cô ấy chạy đi đâu rồi? Không phải đi hẹn hò chứ? Sao giờ này chưa thấy đâu?"
Cố Hiểu Thanh thấy lạ, Quách Đông Hoa biến mất từ lúc nào?
Đúng lúc cô đang thắc mắc, một giọng nói còn chút non nớt vang lên ở cửa phòng: "Chị?"
"…?"
Cố Hiểu Thanh quay đầu lại, phát hiện ở cửa phòng có mấy bóng người quen thuộc.
"Chị? Các bạn là…"
Diệp Minh Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Quách Đông Hoa đã xuất hiện, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu. Thấy cô nàng lớn lên ở Mỹ này không hiểu ý, Quách Đông Hoa vội chạy tới, lè lưỡi với Cố Hiểu Thanh rồi kéo Diệp Minh Nguyệt đi mất.
Diệp Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Họ là ai vậy?"
"Đương nhiên là gia đình của Cố Hiểu Thanh rồi, đừng làm phiền cuộc đoàn tụ của họ. Đi thôi, chị dẫn em đi chơi."
"Chị? Thôi đi, cô chỉ đáng làm con gái tôi thôi! Đồ 'tiểu xu nữ'!"
"Đồ 'nữ lưu vong'!"
Hai người họ vẫn như xưa, chưa đầy ba phút đã cãi nhau.
Còn trong phòng…
Cuộc đoàn tụ gia đình…
Mỗi người một tâm trạng.
Cố Như Hải ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào con gái. Năm xưa, ông tưởng rằng mình khéo léo cân bằng mọi thứ, nhưng thực tế đã dạy cho ông một bài học đắt giá.
Cố Hiểu Thành vẫn mặc đồng phục học sinh. Hai năm qua, cậu đã quay lại với việc học mà mình từng bỏ dở. Một năm ôn tập, một năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/2703262/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.