Nghe giọng rất lạ tai, là ai tìm cô ta? Nói năng lại thô lỗ như vậy.
Lý Lệ Hoa nhíu mày đi ra, thấy một bà thím khoảng 50 tuổi, hơi mập, vẻ mặt hung dữ.
Lúc đ.â.m vào người ta ở Bách hóa Huyện, Lý Lệ Hoa không nhìn rõ mặt đối phương, nên không nhận ra bà thím. Cô ta cố gắng giữ thái độ hòa nhã: "Tôi là Lý Lệ Hoa, thím tìm tôi có việc gì?"
Bà thím đ.á.n.h giá Lý Lệ Hoa từ trên xuống dưới, rồi lớn tiếng nói: "Vải của tôi đâu?!"
Lý Lệ Hoa mơ hồ: "Vải? Vải gì? Vải của thím bị mất cắp, thím đến trình báo à?"
"Cô đừng có giả vờ ngây thơ. Vải của tôi chẳng phải bị cô lấy đi rồi sao!"
"Tôi lấy vải của thím lúc nào?"
"Còn không nhận! Vừa nãy ở Bách hóa Huyện, chẳng phải cô đ.â.m tôi ngã sao? Cô không đỡ tôi dậy đã bỏ chạy, còn lấy luôn cả vải tôi mới mua. Nhìn người thì tươm tất, sao cô lại tham lam cả chút đồ này? Cô phục vụ nhân dân như thế à?"
Lý Lệ Hoa nhớ ra rồi, có lẽ lúc cô ta bò dậy, không để ý, đã nhét nhầm vải của bà thím vào túi cùng với áo len mới mua.
Về đến nhà, cô ta chỉ lo nghĩ cách đối phó với Đinh Nhan, cũng không mở túi ra xem. Miếng vải chắc chắn vẫn còn trong túi cô ta.
Lý Lệ Hoa thấy hơi khó xử.
Nếu thừa nhận miếng vải ở trong túi cô ta, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận cô ta đã đ.â.m người ta ngã, không đỡ dậy đã bỏ đi. Hình ảnh tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-dai-su-huyen-hoc-luon-muon-ly-hon/2971477/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.