“Mẹ, thịt ăn ngon”.
“Mẹ, con có thể ăn hết một chén”.
“Con có thể ăn một chậu”.
“Con có thể ăn được một nồi luôn a, nếu chúng ta mang nồi sắt đến thì tốt biết mấy…….
” Căn Bảo tiếc nuối nói, bọn nó có thể đi bắt cá, ếch đồng, còn có thể đào rau dại, có nồi sắt nấu thì tốt quá.
Bọn nó có thể đoán được nguyên nhân tại sao ba chỉ ăn bánh bột ngô rồi, chính là trong ký túc xá không có nồi sắt để làm đồ ăn nha.
Vệ Mạnh Hỉ nghe bọn nhỏ nói liêng thiêng mà nhức cả đầu, chỉ ừ ừ có lệ.
“Mẹ, mẹ nói xem, có phải vậy không a?”“Yên lặng chút đi, có ăn cũng không bịt được miệng của mấy đứa nữa” Tuy có kiên nhẫn ừ ừ với từng đứa nhưng dọc đường đi ồn ào muốn chết, không nói không được mà.
Lưu Lợi Dân bưng hộp cơm đi tìm không gian khác, để lại một nhà bảy người.
Nhóm tiểu gia hỏa ăn như quỷ chết đói đầu thai, ngay cả tiểu Ô Ô mới đút một muỗng liền vươn tay muốn ăn tiếp, ăn đến nổi miệng nhỏ căn phồng lên.
Vệ Mạnh Hỉ chọn miếng thịt ba chỉ mỏng rồi dùng chiếc đũa kẹp với cơm, mỡ tan trong miệng thơm ngào ngạt, trách sao ai không thích ăn chứ.
Lục Quảng Toàn thì ngược lại, giống như không thích ăn chỉ cặm cuội ăn xong bánh bột ngô.
Vệ Mạnh Hỉ đương nhiên nhìn thấy, muốn nói gì đó lại thôi, không quản anh thích ăn gì, làm cha là vậy đó chính bản thân mình có đói nhưng phải cho bọn nhỏ no, đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-duong-oa-o-khu-vuc-khai-thac-mo-dich/534966/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.