Bà trừng mắt nhìn, Ôn Thiều Ngọc lập tức sợ hãi.
Hắn bế con gái lên giường: “Mẹ, mau xem cho con bé đi, nếu nghiêm trọng con sẽ đưa con bé lên trạm y tế.”
“Câu này nghe còn giống tiếng người đó.”
Bà Ôn cởi tất Ôn Oanh ra, nhìn vào mắt cá chân của cô bé, thấy đã sưng lên.
Bà ấn nhẹ vào đó và hỏi: “Có đau không con?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Không đau ạ.”
Bà Ôn thở phào nhẹ nhõm: “Không đau là được, vậy là không gãy xương, nhưng bây giờ con không thể đi học được.
Chiều nay bảo ba con lên trường xin phép cho con nghỉ, đợi chân con khỏi hẳn rồi đi học tiếp.”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Bà ơi, anh trai con đâu ạ?”
Bình thường vào giờ này, anh trai đã về lâu rồi, hôm nay sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?
“Anh trai con vào miền nam kiếm tiền rồi.”
Mặt Ôn Oanh lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Anh không học nữa ạ?”
Học mới có kiến thức, học mới có thể thay đổi số phận của bản thân.
Kiếp trước, cô bé nhìn anh trai không có bằng cấp, chỉ đành đi chuyển gạch ở công trường.
Công việc anh trai làm cực nhọc hơn ai hết, mà tiền lương lại thấp hơn nhiều so với người khác.
Đám sinh viên kia, chỉ ngồi trong văn phòng, không lo nắng mưa.
Trời nóng cũng chẳng đổ mồ hôi, có điều hòa mát mẻ vô cùng.
Lương của bọn họ còn cao gấp nhiều lần so với anh trai của cô bé.
Bà Ôn gật đầu: “Anh con nói học kỳ này không đi học nữa, bảo ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-em-gai-cua-nam-chu-trong-nien-dai-van-da-tro-lai/1252130/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.