Cô y tá vừa nói vừa khóc òa lên.
Cố Bắc Thần nhận ra cô y tá trước mặt, Khương Trà đã giúp đỡ cô ấy.
Cô y tá này tên là Hà Ngọc.
Trước đây mẹ Hà Ngọc lâm bệnh nặng, không có tiền chữa trị, chính Khương Trà đã lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra giúp cô ấy đóng viện phí, mẹ cô ấy mới giữ được tính mạng.
Từ đó về sau, Hà Ngọc luôn theo sát bên Khương Trà, nói muốn cả đời báo đáp ơn nghĩa của cô ấy.
Hà Ngọc khóc rất thương tâm, trong khi an ủi cô ấy, các bác sĩ và y tá cũng không quên an ủi Cố Bắc Thần.
“Trung đoàn trưởng Cố xin chia buồn, linh hồn bác sĩ Khương trên trời cao chắc chắn mong ngài sống hạnh phúc.”
Cố Bắc Thần nhìn những vật dụng quen thuộc trong thùng giấy, lòng nặng trĩu.
“Cảm ơn mọi người, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Cố Bắc Thần ôm thùng đồ rời khỏi bệnh viện.
Trên đường lái xe về nhà, Cố Bắc Thần lòng rối bời, đứng ngồi không yên.
Cố Bắc Thần vừa đẩy cửa sân, tình cờ gặp La Thục Vân vừa bước ra khỏi nhà.
La Thục Vân ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Thần.
“Bắc Thần, sao hôm nay cháu về sớm thế, không đến đơn vị à? Cháu đang cầm gì đấy?”
Dứt lời, La Thục Vân đưa tay định lật xem chiếc thùng Cố Bắc Thần đang ôm.
Cố Bắc Thần né tránh bàn tay bà La Thục Vân đưa tới, đáp lời.
“Đơn vị cho cháu nghỉ ba ngày để về lo hậu sự cho Khương Trà ạ.”
Cố Bắc Thần vừa dứt lời, giọng nói tức giận của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-khuong-tra/2746520/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.