Mỗi lời Khương Trà nói ra, tựa như một mũi kim thép nhọn hoắt, đ.â.m thẳng vào tim Cố Bắc Thần, đau đến mức anh không thở nổi.
Cố Bắc Thần sững sờ tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Anh nhìn vào mắt Khương Trà, nơi đó không còn chút bóng hình anh nữa.
Cố Bắc Thần cụp mắt xuống, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ, khàn giọng nói.
"Được, sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa, đời này là anh có lỗi với em, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ dốc hết sức bù đắp cho em."
"Khương Trà, chúc em hạnh phúc."
Cố Bắc Thần mỉm cười nói xong câu này, rồi xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc anh xoay người, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt anh.
Khương Trà nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần dần khuất xa, lòng dạ rối bời.
Chốc lát sau, cô nén cảm xúc trong lòng, xoay người nhìn Tần Hạo Vũ với sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh.
Dần dần, Khương Trà gục đầu xuống bên giường bệnh của Tần Hạo Vũ, ngủ thiếp đi.
Khi Tần Hạo Vũ tỉnh lại, nhìn Khương Trà đang ngủ say, lòng khẽ động, khóe môi nở một nụ cười.
Anh lặng lẽ nhìn Khương Trà, không đánh thức cô.
Không biết bao lâu sau, Khương Trà từ từ tỉnh lại.
Cô dụi mắt, ngước mắt lên vừa vặn chạm phải ánh mắt mỉm cười của Tần Hạo Vũ.
Sau khi phản ứng lại, Khương Trà kinh ngạc reo lên: "Anh tỉnh lúc nào vậy, sao không gọi tôi?"
Nói rồi, Khương Trà đưa tay đặt lên trán Tần Hạo Vũ.
"May quá không bị sốt."
Khóe môi Tần Hạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-khuong-tra/2746545/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.