Nghe những lời của Cố Hàn Châu, lòng tôi đau như cắt.
"Chồng ơi, trước kia là em mắt mù tâm mù, em..."
Cố Hàn Châu cười cắt ngang lời tôi, trìu mến nhìn tôi: "Anh rất vui, vì đời này người Mển Nhi chọn là anh."
Kể từ đó, tôi đã hơn một năm không gặp Cố Bạc Xuyên.
Những dịp lễ tết, anh ta cũng không về quê nữa.
Chỉ để lại cho tôi một lá thư.
Nội dung trong thư là tin tức về bố mẹ tôi.
"Chồng ơi, Cố Bạc Xuyên nói, mẹ em là giáo sư của anh ta."
"Ừ, anh đưa em đi tìm."
Về điểm này, Cố Bạc Xuyên đúng là không lừa tôi.
Giáo sư Mạc đúng là mẹ ruột của tôi.
Trước khi bị bảo mẫu trong nhà lừa đi mất, gia cảnh nhà tôi ở thời đại này rất tốt.
Nhà nội tôi ba đời làm kinh doanh, nhà ngoại tôi gia cảnh giàu có, mẹ tôi lại tài hoa xuất chúng.
Bảo mẫu nhà chúng tôi thuê có dắt theo một đứa con gái.
Đồ chơi mẹ mua cho tôi, đều sẽ cho con bé đó một phần.
Lâu dần, con bé quên mất thân phận của mình, cùng tôi nô đùa, giành giật đồ của tôi.
Mẹ tôi tức giận, bảo bảo mẫu đưa con gái về quê.
Người bảo mẫu đó nghĩ rằng, nếu tôi biến mất, mẹ tôi sẽ chỉ thương yêu con gái bà ta thôi.
Nhưng sau khi tôi mất tích, bố mẹ tôi bắt đầu dốc sức tìm kiếm tôi.
Bảo mẫu mang con gái bỏ đi, lập tức thay hình đổi dạng, gả cho một ông già sáu mươi tuổi, cô con gái đổi tên thành Trương Nghiên.
Mà người bảo mẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-meo-con-cua-co-han-chau/2697040/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.