Lưu Đại Ngân vừa đi vừa đếm: “Giường số mười, giường số mười lăm, giường số hai mươi, giường số hai mươi ba chính là căn phòng này.”
Lý Tam Thuận bước đến gõ cửa, giọng một người đàn ông trung niên truyền đến: “Vào đi.”
Giọng nói này tràn đầy uy nghiêm, khiến Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, chẳng lẽ là người thân của nhà họ Trương?
Lưu Đại Ngân vào phòng, đầu tiên là trông thấy hai tên vệ sĩ người nước ngoài rất đô con. Trong niên đại này, người nước ngoài vô cùng hiếm thấy, Lưu Đại Ngân không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Bà ấy nhìn xung quanh một lượt, phòng bệnh này tốt hơn phòng bệnh ban đầu Trương Vân Sinh nằm rất nhiều.
Phòng bệnh ban đầu là phòng dành cho sáu người, ngoài giường bệnh và một chiếc tủ đầu giường ra thì không có gì cả, ngay cả ghế dựa cũng phải mang theo từ nhà.
Còn phòng bệnh này chỉ có hai giường ệnh, ngoài giường Trương Vân Sinh đang nằm, giường còn lại cũng không có bệnh nhân. Trong phòng ngoài tủ đầu giường ra còn có hai chiếc ghế dựa, một bộ bàn trà, nhìn qua rất rộng rãi, thoáng đãng.
Một người đàn ông trung niên dáng dấp rất uy nghiêm đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Lưu Đại Ngân vào, ông ấy hỏi: “Chị là?”
Trông thấy Lưu Đại Ngân, Trương Vân Sinh nhanh miệng chào hỏi: “Dì Lưu, dì đến đấy à. Bác trai, đây là dì Lưu, dì ấy đã cứu mạng cháu.”
Lưu Đại Ngân để đồ mình mang đến lên tủi đầu giường, kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống: “Chú Tam Thuận vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/2401982/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.