Lưu Đại Ngân ở lại nước Mỹ ba ngày.
Trong ba ngày này, bọn họ đã thăm quan bốn nhà xưởng, có xưởng máy móc, có xưởng thực phẩm, có cả xưởng quần áo.
Sau khi thăm quan xong, trong lòng Lưu Đại Ngân chỉ có một suy nghĩ, so với xưởng thực phẩm của người ta, xưởng gà nướng nhà bà ấy đúng là chẳng ra sao.
Ở nước Mỹ này, xưởng thực phẩm đều sản xuất bằng dây chuyền sản xuất, môi trường trong nhà xưởng được giữ trong tình trạng vô khuẩn, công nhân mặc đồng phục vô khuẩn màu trắng, đội mũ, đeo kính, đeo khẩu trang, găng tay, ngay cả chân cũng đeo ủng riêng.
Lưu Đại Ngân chưa vào trong phân xưởng, chỉ đứng thăm quan bên ngoài cửa kính.
Nhân viên trong xưởng còn cho bọn họ xem một chiếc máy tính.
Đó là thứ trông rất giống tivi, nhưng có nhiều chức năng hơn, bọn họ có thể quan sát tình hình sản xuất toàn nhà xưởng từ màn hình. Ngay cả tình hình nhập xuất nguyên vật liệu, thành phẩm, tiêu thụ bao nhiêu điện, thậm chí tiền lương của mỗi công nhân là bao nhiêu, toàn bộ đều nằm trong máy tính.
Lưu Đại Ngân chưa từng tiếp xúc với chiếc máy nào như vậy, trên đường về bà ấy hỏi mọi người: “Nếu ngày nào đó chiếc máy tính kia bị hỏng, không dùng được. Vậy chẳng phải những thứ bên trong nó đều mất hết sao? Như vậy chẳng phải nhà máy sẽ loạn lên à? Còn cả internet, mạng gì kia nữa. Trong văn phòng nhà máy bọn họ, đừng nói mạng, ngay cả một sợi dây cũng không nhìn thấy mà.”
Người dẫn đoàn giải thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/2428409/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.