“Không tồng lúa, trồng rau?” Lưu Đại Ngân nghe Lý Tam Thuận nói mà không hiểu ra sao, Khai Nguyên đâu phải nông dân, trồng lúa trồng rau là cái gì?
“Tôi chỉ ví dụ thế thôi mà.” Lý Tam Thuận giải thích: “Bà cứ coi Khai Nguyên nghiên cứu chế tạo thuốc chống ung thư là trồng lúa đi, vậy nghiên cứu các loại thuốc khác không phải trồng rau sao? Bà xem, Khai Nguyên lợi hại như vậy, trong lúc nghiên cứu thuốc chống ung thư, thằng bé có thể tiện thể nghiên cứu các loại thuốc khác có được không?”
Nghe Lý Tam Thuận giải thích, Lưu Đại Ngân đã hiểu được ý của ông ấy. Ý của ông ấy là không cho Khai Lâm dốc lòng nghiên cứu một loại thuốc duy nhất, mà tỏng quá trình nghiên cứu thuốc chống ung thư có thể thuận tiện nghiên cứu các loại thuốc đơn giản khác.
Vân Chi
Khai Nguyên nghiên cứu thuốc chống ung thư giống như người nông dân trồng hoa màu, đều mong chờ kết quả tốt, mong chờ ngày thu hoạch, nhưng thuốc chống ung thư không thể nghiên cứu ra trong thời gian ngắn, còn nghiên cứu các loại thuốc khác thì sao?
Như vậy khả năng Khai Nguyên sẽ có được thu hoạch khác, sẽ không phải chịu áp lực tận hai mươi năm mới chờ được mùa màng bội thu.
Nước trà đã không còn quá nóng, Lưu Đại Ngân uống một hớp lớn, rồi nói: “Ông nói như vậy cũng đúng. Nhưng mà trong chuyện nghiên cứu chế tạo thuốc này, chúng ta đều dốt đặc cán mai, cũng không giúp gì được cho Khai Nguyên.”
Lý Tam Thuận: “Tuy chúng ta không hiểu biết gì về ngành nghiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/2488143/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.