Nhận đồ trên tay, Quý Trạch ngẩn người: "Sao lại nhẹ thế này?"
Quý Đạc yên lặng nhìn anh ta, không nói gì.
Nếu là thường ngày, Quý Trạch chắc chắn không dám chọc giận chú mình, nhưng hiện giờ trong lòng anh ta đang gấp, cũng chẳng quan tâm gì nữa: "Giờ thím chắc đang ở nhà chứ ạ?"
Thấy Quý Trạch đã đi lên trước, Quý Đạc liếc mắt nhìn thằng cháu: "Giờ cháu không thấy ngại nữa à?"
Cái nhìn ấy lạnh lẽo không biết vì sao, Quý Trạch theo phản xạ sờ cánh tay mình: "Dù sao thì đây là công thức thím đưa cho cháu, nếu cháu để mất nó, cháu sẽ thành tội nhân mất."
"Nếu cháu để mất nó, thì cháu đúng là tội nhân thật."
Giọng của Quý Đạc chẳng có chút dịu dàng nào, nghe xong Quý Trạch suýt chút nữa trả lại đồ cho chú, nhưng nghĩ lại liền ôm chặt vào lòng: "Cháu nhất định sẽ cẩn thận."
Ý gì đây?
Chú của cháu đâu phải kiểu người khó tính hay sạch sẽ quá mức, cấm đoán mọi thứ...
Quý Trạch có chút tò mò, nhưng cũng không dám nói ra, càng không dám hỏi, chỉ khe khẽ nhờ vả: "Chút nữa nhờ chú giúp đỡ."
Quý Đạc không nói gì, ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ.
Hai người về đến nhà, Quân Tử đang đứng trong sân nói chuyện với Lâm Kiều, trong tay cầm một bánh xà phòng thủ công hình vuông.
"Cô giáo Lâm, em làm theo lời cô, ngày thứ hai đã tháo khuôn và cắt thành bốn miếng, nhìn cũng đều nhau phết nhỉ? Chỉ là em quên gọt cạnh, giờ nó cứng rồi, hơi cào tay, nếu cô không dùng được thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nu-phu-dang-thuong-nhan-nham-nam-chinh/1429386/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.