"Không thành sao?" Từ Lệ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
Lâm Kiều biết rõ hơn, phản ứng đầu tiên là người đó đã bỏ trốn. Có phải thông tin bị lộ trước rồi không? Nếu không, với tính cách của Quý Đạc thì anh sẽ nói mọi chuyện đều suôn sẻ, hoặc khoanh vùng được rồi thì chắc chắn sẽ không có sai sót.
Hai vợ chồng trao nhau một ánh nhìn, không ai nói thêm gì nữa.
Từ Lệ tỏ vẻ tiếc nuối: "Ông cụ Cố lại phải mừng hụt rồi. Lần này con ra ngoài, ông ấy có biết không?"
Quý Đạc nói với gia đình rằng anh ra ngoài để tìm người. Chuyện tìm được Thiếu Trân, hiện chỉ có anh, Lâm Kiều, ông cụ Cố và Tô Chính biết. Còn có mợ Quách Yến, nhưng mợ ấy chỉ biết Quý Đạc đang giúp đỡ ông của người bạn thân tìm người, còn ông cụ Cố là ai, thậm chí Quý Đạc là ai, mợ ấy cũng không rõ lắm.
Quý Đạc không trả lời trực tiếp, giọng nói cũng dịu lại: "Ông ấy không sao ạ."
"Không sao là tốt rồi." Từ Lệ nhìn thấy sắc mặt con trai vẫn còn u ám, lại liếc sang con dâu, nghĩ đến chuyện hai vợ chồng đã mấy ngày không gặp nhau, bà cười rồi lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Vì đằng nào con cũng về rồi, Kiều Kiều, con ngồi chung xe với Quý Đạc đi." Nói xong, bà vẫy tay rồi rời đi trước.
Bây giờ chỉ còn lại hai vợ chồng đứng trước cổng. Lâm Kiều mới bước lên một bước, khẽ hỏi Quý Đạc: "Người đó nhận được tin trước rồi à?"
"Không chắc." Giọng Quý Đạc cũng hạ thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nu-phu-dang-thuong-nhan-nham-nam-chinh/460026/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.