Bà Lưu đang ở cửa nói chuyện phiếm với ai đó, từ xa thấy vợ chồng Sơn Trà, lập tức vui mừng đứng lên vẫy tay với hai người.
Tạ Tri Viễn ngừng xe đạp ở trước cổng nhà bà Lưu, để Sơn Trà xuống dưới trò chuyện với bà Lưu trước, còn mình thì mang xách đồ để vào sân.
“Ồ, đây là Sơn Trà đã về rồi sao?” Có hàng xóm nghiêng đầu nhìn nhìn Sơn Trà rồi lại nhìn về phía Tạ Tri Viễn đang xếp đồ ở trong sân nhà bà Lưu hỏi.
Sơn Trà không quen biết người nọ, khẽ gật đầu, cũng không có nhiều lời, thân mật tiến lên níu lấy cánh tay bà Lưu.
Bà Lưu cười híp cả hai mắt, ngoài miệng lại nhỏ giọng oán trách nói: “Các cháu tới thì tới, mang theo đồ làm cái gì, bà đây cũng đâu thiếu đồ ăn.”
Sơn Trà bật cười: “Bà ơi, đó đều là của dì Hạnh Hoa bảo chúng cháu mang đến cho bà, bà muốn trách thì trách dì ấy chứ, bà cũng đừng trách cháu.”
Bà Lưu cười dí lên mũi cô: “Cháu cũng có ngày biết ăn nói lắm nhỉ.”
Dạo này Sơn Trà khá bận rộn, đã mấy ngày rồi chưa tới, cơm nước xong bèn lôi kéo bà Lưu hàn huyên hơn nửa ngày.
Trong lúc cô với bà Lưu nói chuyện phiếm, Tạ Tri Viễn cũng không nhàn rỗi, anh xách theo đòn gánh mang theo thùng gánh đầy nước vào ba cái lu to trong nhà bà Lưu. Gánh nước xong thì lại bắt đầu ngồi ở trong sân lấy dao chẻ củi, chẻ hết tất cả củi khô mà bà Lưu kéo về thành những mảnh củi nhỏ vừa, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nu-phu-xinh-dep/1163584/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.