Sau một lúc càn quấy, Tưởng Ngọc Trân có ý đồ muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Cô ta cũng không biết tại sao Sơn Trà và Tạ Tri Viễn lại tới chỗ này, cô ta vừa nghe Sơn Trà nói trắng về thân phận của cô ta làm cô ta hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô ta đã trấn an được.
Đúng vậy, nơi này là Trung Bình, không phải thôn Tam Tuyền, nơi này trừ Tạ Tri Viễn ra thì không ai tin lời Sơn Trà nói cả, chỉ cần cô ta có chết cũng không thừa nhận mình là Tưởng Ngọc Trân, thì cô làm theo để thừa nhận thân phận của cô ta được chứ?
Cô cho rằng người cô kêu là ai chứ người đó chính là Phó xưởng trưởng, người ta dựa vào đâu mà nghe cô nói? Cô cho rằng người khác cũng như Tạ Tri Viễn sao?
Nhưng Tưởng Ngọc Trân vừa nghĩ vậy thì liền thấy Lý Quốc Đống vừa nghe Sơn Trà nói xong, lại nghe lời cô giống như lãnh đạo, lập tức ánh mắt của cô ta thay đổi, một bên tìm người gọi báo công an, một bên thì có nhóm người xem trò vui, lập tức vây quanh cô ta lại.
Tưởng Ngọc Trân há hốc mồm, gương miệng hỏi: “Phó xưởng trưởng Lý, anh làm gì vậy? Chẳng lẽ anh tin những gì cô ta nói, mà không tin tôi sao?”
Ánh mắt Lý Quốc Đống nhìn cô ta như kẻ ngốc, vô nghĩa, anh ta đương nhiên là tin bà chủ của mình rồi, chẳng lẽ anh ta lại đi tin một người rắp tâm hại người khác sao?
Trọng điểm là lời cô ta nói, làn như mình và cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nu-phu-xinh-dep/518517/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.