Trương Thành Hiệu trợn mắt há mồm: “Cô nói dối!”
Giang Niệm Tư nhìn về phía anh ta, giọng điệu mềm mại lộ vẻ kích động: “Tôi nói dối thế nào? Bác sĩ Trương, anh không nên vu oan cho tôi, anh dám nói không phải anh cố tình chặn ở đây, cố ý muốn lôi kéo cánh tay tôi nên tôi mới không cẩn thận đẩy anh xuống cầu thang không? Tôi là một cô gái có người yêu của mình, bác sĩ Trương làm như vậy để cho tôi, để cho tôi sống thế nào...”
Lời cô nói rất chặt chẽ, giọng điệu lại vô cùng kích động không có kẽ hở cho Trương Thành Hiệu chẹn lời, hơn nữa cô cũng nói đúng sự thật nên đôi mắt Trương Thành Hiệu hiện lên một tia chột dạ.
Chột dạ trong mắt anh ta bị viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ nhìn thấy rõ rành rành.
Viện trưởng Lục còn chỗ nào không hiểu rõ nữa, ông ấy tức giận hừ một tiếng: “Bác sĩ Đỗ, đỡ anh ta lên đưa đến phòng làm việc, tiện thể đi gọi chủ nhiệm Lý trở về.”
Trương Thành Hiệu nghe lời này không đồng ý, anh ta cuống quýt nói: “Đừng, viện trưởng Lục, đừng gọi chủ nhiệm Lý, chuyện này không phải như thế, tôi có thể giải thích...”
Chủ nhiệm Lý tới rồi cậu sẽ từ từ giải thích” Viện trưởng Lục nói.
Bác sĩ Đỗ đi tới kéo lấy cánh tay của anh ta, cố hết sức nâng anh ta đứng dậy: “Đi nhanh lên, đừng y ở chỗ này Chủ nhiệm Lý bị gọi trở về rất nhanh.
Việc này liên quan đến thanh danh Giang Niệm Tư nên viện trưởng Lục không muốn làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598602/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.