Editor: BơNhìn một sọt tràn đầy quả lồng đèn, Dư Hải cười đến thấy răng không thấy mắt, “Mẹ, lần này chắc có thể bán được không ít tiền đi?”Hứa Thục Hoa gật gật đầu, “Đừng cười ngây ngô, mau đem mấy cái cành lá này chặt nhỏ ra, đem vứt tản ra xung quanh.
”Hủy thi diệt tích vẫn rất là quan trọng.
Dư Hải cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, không dám chậm trễ chút nào, rút con dao đốn củi sau thắt lưng ra, rồi đem đống cành lá chặt nát hết.
“Sớm biết thế này thì mang theo thuổng sắt hoặc cái xẻng tới, có thể chôn trực tiếp.
” Dư Hải có chút tiếc nuối mà nói.
Hứa Thục Hoa xem xét liếc mắt một cái, cảm thấy không cần phải làm vậy.
Một mảnh lớn tất cả đều là cỏ dại, một bước chân dẫm xuống còn không nhìn thấy được mu bàn chân của mình nữa là.
Huống chi những cành lá bị chặt nhỏ ở bên trong, căn bản là nhìn không ra.
Nếu thật sự đào cái hố chôn, để cho người ta thấy dấu vết mới vừa động thổ, phỏng chừng mới có thể khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
“Được rồi, chúng ta đi về nhà thôi! Trời tối rồi, ngày càng nhiều muỗi, một hồi nó lại cắn Noãn Bảo của mẹ!”Bọn họ ở chỗ này trễ mất hai mươi phút, trời đã sập tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài thứ.
Cũng may hai người không đi quá sâu vào núi, rất nhanh đã đường cũ quay trở về nhà.
Lúc này đám người Trần Xảo Cầm cũng đã làm tốt cơm chiều, còn đang cảm thấy kỳ quái sao Hứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-song-lai-lam-be-cung/1325678/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.