Hai người vừa định tiếp nhận đồ vật, một bóng người còn nhanh hơn so với bọn họ, dùng thân hình mập mạp đẩy hai người ra: "Chị hai, hôm nay chị thật xinh đẹp, quần áo này của chị rất đắt phải không? Mua bao nhiêu tiền? Có thể cho em một bộ hay không?”
Người vừa chen ngang là vợ của em trai lớn, mập mạp nhưng khôn khéo muốn chất.
Nói là hỏi xin, thật ra là đang đòi hỏi, trong lòng Trương Tuệ cũng hiểu rõ ràng, bà nhíu mày một chút rồi đáp: "Huyện thành không có, phải đi lên tận thành phố, lần sau có cơ hội rồi nói."
Lời này rõ ràng là nói cho có, vì vậy em dâu lớn cứ nhìn chằm chằm vào Trương Tuệ: "Em ở đây chờ nha, một tuần có chưa?"
Hoa Dạng đứng ở bên ngoài nghe vậy liên lắc đầu ngán ngẩm. Cô bước vào nâng bà ngoại dậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà ngoại, bà có khỏe không? Cháu đem theo một ít điểm tâm cho bà đấy, bà ăn thử xem có ngon không?"
Vẻ mặt bà ngoại khiếp sợ: "Là Tiểu Dạng đó hả, cháu trở nên xinh đẹp hẳn, suýt chút nữa bà không nhận ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Hoa Dạng thay đổi một bộ áo khoác màu tím nhạt, mái tóc dài đến bả vai búi lên một nửa, nhìn qua cực kì giống một cô công chúa nhỏ.
Mợ cả nhìn thấy cô, đôi mắt sáng như cái đèn pha, muốn vươn tay ra sờ thử, Hoa Dạng nhẹ nhàng lắc mình tránh đi.
"Mẹ, đưa đồ vật mang đến cho bà ngoại đi, chúng ta còn có việc, phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-ta-dua-vao-my-thuc-de-lam-giau/2067872/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.