Thiệu Hoa nhíu mày, vừa thoa cao cho cậu bé vừa hỏi: "Tối hôm qua có muỗi sao không gọi dì với ba con?"Tần Lệ theo thói quen mà nghiêm mặt lại: "Lớn bằng từng này rồi, con là người câm à?"Tần Lỗi sợ tới mức cả người co rúm lại, ra sức rút cánh tay về: "Dì Thiệu, cháu không không sao đâu ạ."Thiệu Hoa nắm chặt tay cậu bé."Cắn thành thế này rồi sao lại không sao được, con nhìn đi, chi chít toàn là vết muỗi cắn, muỗi đốt cũng có thể gây ra chết người đấy."Nghe thấy hai chữ chết người, Tần Lỗi thành thật đứng im.Tần Lệ còn muốn nói thằng bé thêm hai câu thì bị Thiệu Hoa tặng cho một ánh mắt xem thường: "Còn anh nữa, tôi còn chưa nói anh đâu.
Anh đã nói trên đảo vốn nhiều muỗi mà còn trồng trong sân mấy cái hoa nguyệt quý, cửu lý hương gì đó, đều là cây hút muỗi cả."Tần Lệ không hé răng.Thiệu Hoa trong lòng vừa động: "Là vợ trước anh trồng?"Tần Lệ "Ừ" một tiếng.Nghĩ cũng đúng, một người đàn ông như anh ta, hơn phân nửa thời gian đều ở trong quân doanh, nào có tâm tình mà trồng cây chơi hoa.Thiệu Hoa lướt qua đề tài này, hỏi Tần Lỗi: "Bôi dược lên hết ngứa chưa?"Tần Lỗi vừa định gật đầu, Thiệu Hoa nói: "Dì muốn nghe nói thật."Cậu bé nhấp nhấp môi dưới, nhỏ giọng đáp: "Vẫn ngứa...."Sắc mặt Tần Lệ cũng nhu hoà hơn, tiếp lời: "Muỗi trên đảo đều là muỗi rừng, có những con còn to gần bằng dế mèn nhỏ, tục ngữ có câu ba con muỗi một mâm đồ ăn đấy."Anh hất cầm về phía hộp cao con hổ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-tai-hon-gay-dung-lai-gia-dinh/351176/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.