🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Năm thứ ba Thẩm Thanh Hòa và Hoắc Trầm Châu kết hôn, anh hi sinh trong một nhiệm vụ.

Người anh trai song sinh của anh, Hoắc Trầm Việt, mang về một chiếc huy hiệu nhuốm m//áu, giọng khàn đặc nói với cô: “Thanh Hòa, Trầm Châu em ấy… không về được nữa rồi.”

Cô ngất lịm ngay tại chỗ.

Tỉnh lại, cô như phát điên đòi đi tìm anh, bị mẹ chồng ôm chặt lấy.

Sau đó, cô đã uống thuốc ngủ, c.ắ.t c.ổ tay, nhảy sông, ba lần tìm chếc, ba lần được cứu về.

Tất cả mọi người đều nói: “Đoàn trưởng Hoắc và đồng chí Thẩm tình cảm thật tốt…”

Đúng vậy, thật tốt.

Tốt đến mức, anh ta “chếc” được ba tháng, cô mới biết –

Người c.h.ế.t căn bản không phải chồng mình.

Đêm hôm cô được cứu sống sau lần tutu thứ ba, Thẩm Thanh Hòa với sắc mặt tái nhợt tìm đến nhà mẹ chồng, muốn xin bà một vài đồ vật cũ của Hoắc Trầm Châu để nguôi nỗi nhớ, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm từ trong buồng.

“Trầm Châu, con còn muốn giấu đến bao giờ? Thanh Hòa nó đã tutu ba lần vì con rồi!”

Các ngón tay cô bỗng siết chặt vào lòng bàn tay.

Trầm Châu?

Mẹ chồng tại sao lại gọi “Hoắc Trầm Việt” là Trầm Châu?

“Mẹ, đợi thêm chút nữa.” Giọng nói này rõ ràng là của Hoắc Trầm Việt, nhưng ngữ điệu lại giống hệt cái vẻ dịu dàng của Hoắc Trầm Châu khi dỗ dành cô.

“Trước khi anh cả mất, anh ấy đã nhờ con chăm sóc chị dâu, nhưng chị dâu thân thể yếu đuối, nghe tin anh cả mất chắc chắn không chịu nổi, con chỉ có thể tạm thời đóng giả thân phận anh cả, cho chị dâu một đứa con, có đứa trẻ này làm chỗ dựa, chị dâu mới có thể tiếp tục sống.”

M//áu trong người Thẩm Thanh Hòa lập tức đông cứng, cô gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Vậy ra, người chếc là Hoắc Trầm Việt, không phải Hoắc Trầm Châu.

Chồng cô vẫn còn sống, nhưng lại đội lốt anh trai, hàng ngày ngủ ở phòng bên cạnh – cùng chị dâu Chu Tuyết Phù!

“Thế còn Thanh Hòa thì sao?” Giọng mẹ chồng càng gấp gáp hơn, “Con ngày nào cũng ngủ ở phòng Tuyết Phù, không nghĩ đến cảm giác của Thanh Hòa à?”

“Cô ấy kiên cường hơn chị dâu…”

Câu nói này như con d//ao đ//âm thẳng vào tim, cô loạng choạng lùi lại, nhưng không cẩn thận đụng phải cái chổi cạnh tường.

Trong nhà đột nhiên im lặng.

Cô lại quay người bỏ chạy, như thể sau lưng có lũ dữ.

Vừa chạy, cô đột nhiên cảm thấy trong tay nhói đau, mở lòng bàn tay ra mới phát hiện chiếc huy hiệu do siết quá chặt đã cứa rách lòng bàn tay, m//áu tươi đang chảy ra.

Ba tháng qua, cô ngày đêm ôm chiếc huy hiệu này đi ngủ, trong mơ khóc tỉnh không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ đây, nó bỗng trở nên nực cười đến thế.

Hóa ra chồng cô chưa chếc.

Anh ta chỉ vì thương xót chị dâu, nên chọn cách để cô nghĩ rằng anh ta đã chếc!

Năm năm trước, cô và Hoắc Trầm Châu lần đầu gặp nhau trong một buổi liên hoan ở quân khu.

Anh là đoàn trưởng quả cảm, cô là diễn viên múa của đoàn văn công.

Người theo đuổi anh rất nhiều, người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng đêm hôm đó, anh đứng dưới sân khấu, ánh mắt rực lửa nhìn cô múa xong điệu “Hồng Sắc Nương Tử Quân”, sau đó sải bước lên sân khấu, trước mặt mọi người, khoác chiếc áo khoác quân đội lên vai cô.

Anh nói: “Đồng chí Thẩm Thanh Hòa, gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”

Cô khoác áo khoác của anh, cũng thẹn thùng đỏ mặt.

Sau này, anh bắt đầu theo đuổi cô, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đều sẽ vòng đường ghé qua đoàn văn công thăm cô.

Ngày cô đồng ý yêu đương với anh, anh say mèm, ôm cô xoay vòng trong sân, nói: “Thanh Hòa, đời này Hoắc Trầm Châu anh chỉ nhận một mình em.”

Sau khi kết hôn, mọi người càng nói, Đoàn trưởng Hoắc cưng chiều vợ đến tận xương tủy.

Cô cũng từng nghĩ, anh yêu cô như mạng sống.

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Anh ta vì “chăm sóc” chị dâu, mạo danh anh trai, ngủ chung giường với chị dâu, thậm chí còn chuẩn bị để chị dâu mang thai.

Còn cô, như một kẻ ngốc, vì anh ta mà khóc, vì anh ta mà muốn chết, vì anh ta mà đau khổ sống không bằng chếc.

Anh ta có từng nghĩ rằng, cô cũng sẽ đau lòng không?

Khi lảo đảo trở về nhà, dì Lưu mối lái lại đến.

“Thanh Hòa à, Đoàn trưởng Hạ nửa tháng nữa phải điều đi đảo rồi, đây là lần thứ bảy anh ấy nhờ dì đến hỏi… Anh ấy nói, nếu cháu còn không đồng ý, cả đời này anh ấy sẽ không trở về.”

Hạ Lâm Uyên, đồng đội của Hoắc Trầm Châu.

Từ ngày cô bị tuyên bố là “góa phụ”, anh ấy đã hết lần này đến lần khác đến cầu hôn.

Sáu lần trước, cô đều từ chối.

Bởi vì cô cảm thấy, đời này cô chỉ yêu một mình Hoắc Trầm Châu.

Thế nhưng bây giờ…

Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Được, cháu gả.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.