Dòng suy nghĩ quay trở lại thực tại.
Kiều Cẩm Nghệ gạt bỏ những cảm xúc hỗn độn, nhìn mẹ, chậm rãi nói:
“Mẹ, Tạ Ngạn Chu không yêu con, anh ấy cưới con chỉ vì báo đáp. Con không muốn vì chuyện đó mà trói buộc anh ấy cả đời, cũng không muốn dây dưa với một người không yêu mình.”
“Ban đầu, con cứ nghĩ chúng con lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ít nhất anh ấy cũng có chút tình cảm với con, nhưng con đã sai rồi. Tình cảm không thể gượng ép được.”
“Chúng con ly hôn rồi, đợi anh ấy về Lâm Hải, sau này sẽ không còn liên hệ gì nữa đâu. Con buông bỏ rồi, giờ chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ, chăm sóc tốt cho Tiểu Hoa thôi.”
Nghe con gái nói vậy, mẹ cô gật đầu, không nói gì thêm.
Bà đã từng nghĩ con gái lấy Tạ Ngạn Chu cũng tốt, ít nhất cũng là người biết rõ gốc gác, sau này nó cũng có người chăm sóc.
Nhưng giờ con gái không hạnh phúc, vậy thì thôi vậy. Hạnh phúc của con gái là quan trọng nhất.
Dù sao bây giờ đã có Tiểu Hoa bên cạnh, sau này khi ông bà mất đi, con gái một mình trên đời, ít nhất cũng không cô đơn.
Hai mẹ con kết thúc câu chuyện, tiếp tục trò chuyện.
Nhưng họ không hề biết, cuộc trò chuyện vừa rồi đã bị Tạ Ngạn Chu nghe được hết.
Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cả người chìm trong bóng tối.
Bàn tay cầm bình nước nóng siết chặt, tim anh thắt lại.
Anh không hiểu, tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-chua-lanh/2742197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.