Chương 10: Thiếu tiền
“Ông ơi, đây là anh Xuyên mang cho con đó. Con bắt một con gà rừng mang về để ông hầm canh ăn nhé.”
Ông cụ Khương vội xua tay, không muốn dính líu gì với nhà bên cạnh:
“Ông không lấy, con giữ lại mà ăn đi. Gà mái ngoài chợ giờ một tệ ba một cân, gà rừng này hơn ba cân lận. Thỏ thì cứ tính theo giá thịt heo. Ba con gà, hai con thỏ, sau này quy đổi thành tiền thì nhớ đưa sang trả người ta.”
Ông lấy từ túi áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn ra hai trăm tệ: “Con cầm lấy mà sắm sửa chút đồ dùng. Giờ con cũng không còn nhỏ, lại có công việc đàng hoàng, nhất định phải giữ khoảng cách với thằng nhóc nhà họ Cố.”
Năm vừa rồi cháu gái lớn không còn chạy theo Cố Thanh Xuyên nữa.
Giờ dọn đến sống bên cạnh, ông cụ thấy hơi lo lắng.
“Con muốn quen ai cũng được, nhưng nhất định không được dính dáng đến người có thành phần xấu, đặc biệt là Cố Thanh Xuyên.”
Ông chỉ vào mấy con thỏ trong lồng tre:
“Thằng nhóc đó suốt ngày không lo làm ăn đàng hoàng, chỉ biết buôn bán đồ rừng. Nghe nói gần đây nó sắp trở thành ông trùm chợ đen rồi đấy. Loại người như thế sớm muộn gì cũng bị bắt. Ông tuyệt đối không cho phép con qua lại với nó. Cũng không được lén lút đi bán đồ ngoài chợ đen. Nếu thiếu tiền thì cứ đến tìm ông.”
Ông cụ Khương hoàn toàn không để tâm đ ến vụ cá cược mà Khương Từ nói hôm nay, chỉ nghĩ là con nhóc bốc đồng.
Ông là người chính trực cả đời, trong mắt ông, con trai cả là kẻ vô tích sự.
Còn người như Cố Thanh Xuyên – suốt ngày dính dáng đến chợ đen, đầu cơ trục lợi – càng không thể giao con cháu mình vào tay hắn được.
Tâm tư cháu gái nhỏ, ông cụ sao lại không nhìn ra?
Thế nên mới phải nói rõ ràng từ đầu.
Muốn quen ai cũng được, miễn đừng là loại có thành phần xấu, đặc biệt là Cố Thanh Xuyên.
Khương Từ âm thầm thở dài trong lòng, Cố Thanh Xuyên cũng muốn làm người đàng hoàng lắm chứ.
Nhưng không có nhà máy nào chịu nhận anh cả.
Không buôn bán đồ rừng thì cả nhà anh ta phải uống gió Tây Bắc mà sống chắc?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ông ơi, con biết rồi. Ông mau về nhà xem đi, chắc bà nội lại đang gây sự với chú hai và chú ba của con đó. Chỉ có ông mới dẹp yên được bà thôi.”
“Con biết là tốt rồi.” – Ông cụ Khương đặt hai trăm tệ lên lồng thỏ: “Vài hôm nữa ông qua đây dựng cho con cái giàn nho, từ bé con đã thích ăn nho mà.”
Khương Từ thở dài trong lòng – ông nội đúng là rất tốt với cô.
Ông nội phải hiếu kính, còn Cố Thanh Xuyên thì cô vẫn phải lấy thôi.
Kệ đi, thật sự lấy rồi, cùng lắm bị ông nội mắng một trận vậy.
Hai con thỏ rừng trong lồng đã bắt đầu ủ rũ.
Mà thỏ c.h.ế.t thì bán không được giá.
Khương Từ chạy vào bếp, nước suối linh mà cô đã pha loãng hồi trưa vẫn còn nửa bát.
Cô lấy một ít đổ cho thỏ uống, còn đổ thêm một chút vào máng nước của gà rừng.
Hai con thỏ như nhận ra nước có “linh khí”, liền rướn người uống sạch ngay.
Cô cho thỏ và gà rừng vào bao tải lưới, bên ngoài lại phủ thêm một lớp túi vải màu đen.
Sợ chúng ngạt chết, Khương Từ còn đục thêm vài lỗ thông hơi.
Cô xách túi đi về phía khu Hắc Thủy Hà.
Khúc Thủy Kiều và Hắc Thủy Hà cách nhau hai dặm đường.
Khu Hắc Thủy Hà thì bẩn thỉu và hỗn loạn hơn.
Người Khương Từ muốn tìm sống gần nhà máy xi măng.
“Anh Đại Sinh, anh có ở nhà không?” – Khương Từ gõ cửa sân nhà lụp xụp của Khương Đại Sinh.
“Ai đấy?” – Khương Đại Sinh mở cửa nhìn ra, thấy là cô nhóc Khương Từ thì vội vàng cài lại cúc áo sơ mi đang mở: “Ồ, là Tiểu Từ à… Hiếm thấy thật đấy, em tìm anh – thằng thất nghiệp này – có chuyện gì sao?”
Giọng nói anh ta bỗng cao lên mấy phần.
Giờ mới đầu giờ chiều, Khương Từ không dám đứng trước cửa đùa dai với anh ta.
Cô đẩy cánh cửa gỗ đang bị Khương Đại Sinh chặn lại: “Cho em vào trong nói chuyện.”
“Tiểu Khương Từ này, hôm nay mẹ anh không có ở nhà, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì không hay cho danh tiếng của em đâu…”
Khương Từ đẩy mạnh cánh cửa gỗ, khiến Khương Đại Sinh lảo đảo lui về sau một bước.
Anh ta vội vã đóng cửa lại.
“Chúng ta cùng họ Khương, có gì mà phải sợ người ta dị nghị. Khương Đại Sinh, không cho em vào, chẳng lẽ anh đang làm chuyện mờ ám trong nhà à?”
Khương Từ và Khương Đại Sinh là bà con xa trong họ năm đời.
Năm đó mẹ của Khương Đại Sinh từng tìm ông nội của Khương Từ, mong ông sắp xếp cho con trai mình vào nhà máy cơ khí làm học việc.
Nhưng ông cụ coi thường đám thanh niên lêu lổng, nên cương quyết từ chối.
Sau đó hai nhà cũng chẳng qua lại nữa.
Khương Đại Sinh là tay anh chị nổi tiếng ở chợ Hắc Thủy, ai muốn buôn bán đồ rừng ở đây đều phải được anh ta đồng ý mới yên ổn làm ăn.
Khương Từ muốn trong một năm kiếm đủ năm ngàn đồng để mua lại nhà tổ của nhà họ Khương, tất cả hàng hóa sau này của cô chỉ có thể nhờ Khương Đại Sinh bán giúp.
Khương Đại Sinh nhìn thấy túi lưới trong tay cô, bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy sống động, liền hiểu ngay cô đến vì chuyện gì.
“Tiểu Khương Từ, nhà em điều kiện tốt như vậy, sao phải đến chợ đen bán đồ làm gì? Không lo mà ăn ngon mặc đẹp đi, bị ông cụ nhà em biết thì anh cũng tiêu đời luôn.”
Ông cụ Khương là người suốt đời sống theo khuôn phép, ghét nhất là chuyện đầu cơ trục lợi, cũng không cho người nhà đến chợ đen mua bán đồ rừng.
Thời buổi này, người thành phố có lương chỉ mong được ăn miếng thịt.
Nhưng nền kinh tế kế hoạch lại phân phối có hạn, mỗi người mỗi tháng chỉ được nửa cân thịt.
Muốn ăn nhiều hơn cũng chẳng biết mua ở đâu.
Thế nên, chợ giao dịch ngầm bên Hắc Thủy Hà buôn bán vô cùng nhộn nhịp.
Tất cả cũng nhờ có người kia quản lý mấy năm qua rất chặt chẽ, nếu không thì làm sao được như bây giờ – trật tự và kín đáo đến vậy.
“Em đang thiếu tiền.” – Khương Từ không vòng vo khách sáo: “Từ giờ trở đi, đồ em mang đến, anh giúp em bán. Chúng ta chia 8–2, anh lấy hai phần trăm, coi như tiền hoa hồng, thấy sao?”
Kiếp trước Khương Từ đã biết, chợ đen bên Hắc Thủy Hà này là nơi buôn bán an toàn nhất.
Nghe nói có một nhóm người đứng sau quản lý chuyên nghiệp.
Dù đã bị tố cáo vô số lần, nhưng chưa từng có ai bị bắt quả tang.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.