🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tối qua không thấy lão Tứ về nhà, tim Mai Bảo Anh bỗng rúng động. Lời Khương Từ vừa nói có ý gì? Muốn trả thù lão Tứ sao? Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô ta chỉ là cháu ngoại của một cán bộ nghỉ hưu ở xưởng cơ khí?

 

Con nhóc này đúng là chẳng biết gì về quyền lực. Mười ông cụ Khương cộng lại cũng chẳng động nổi một cọng lông của con trai bà ta!

 

Bỗng nhiên bà ta lạnh toát người. Nếu Lâm Uyển gả cho Thôi Bình Châu, cô ta có thể nhờ thằng hai ra tay với con trai mình. Theo như bà ta biết, cái tên “thằng què” đó đúng là có bản lĩnh…

 

Người giúp việc mở cửa, Mai Bảo Anh lập tức xông lên lầu tìm con trai. Trong phòng ngủ tầng hai không thấy cục cưng đâu, bà ta liền xông vào phòng ngủ của con trai thứ ba. Hai vợ chồng mới vừa chui vào chăn, bị bà xông vào thì vội vàng tách ra.

 

Thôi Cửu vừa mặc áo vừa nói: “Mẹ, lần sau mẹ vào phòng thì gõ cửa trước được không?”

 

“Con ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói với vợ con.” Mai Bảo Anh lòng như lửa đốt, có vài chuyện bà ta chỉ nói với con dâu thứ ba, còn thằng con thứ ba vô dụng không có chí tiến thủ này thì chẳng biết gì cả.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Tối qua con trực ca đêm.” Thôi lão Tam còn muốn ngủ thêm, nhưng bị mẹ đuổi: “Con ra ngoài ở mấy hôm đi.”

 

Thôi lão Tam mặt mày u ám. Mẹ anh lúc nào cũng thiên vị lão Tứ, coi anh là đứa con không cùng huyết thống, là gánh nặng, là nỗi nhục. Ngày thường chẳng buồn quan tâm hỏi han, giờ nói đuổi đi là đuổi. Khổ nỗi vợ anh lại cứ thích ở trong khu nhà đại viện, anh nói bao lần cũng không chịu chuyển đến ký túc xá của nhà máy.

 

Anh dằn lòng thu dọn mấy món đồ, cúi đầu bỏ đi.

 

Mai Bảo Anh đóng cửa phòng lại, hỏi ngay: “Lão Tứ tối qua không về nhà? Nó đi đâu rồi?” Lời Khương Từ nói khiến bà ta bất an, sợ có người thật sự động đến con trai mình.

 

Đàm Tuyết Như vội vã mặc quần áo xong: “Chú Tư nói có chuyện quan trọng phải làm.”

 

“Nó đi làm chuyện gì? Không phải đã nói rõ là việc dơ bẩn không cần nó đích thân ra tay sao?”

 

“Chú ấy…” Đàm Tuyết Như lắp bắp, mưu kế của lão Tứ quá độc ác, nhưng lại hữu hiệu, nên cô ta không can ngăn.

 

“Chú tư nói chú ấy sẽ tìm Khương Từ, kéo cô ta đến một nơi vắng vẻ rồi cưỡng bức, sau đó đến nhà họ Khương cầu hôn. Đến lúc đó, chú ấy cưới được Khương Từ, để xem anh Hai còn mặt mũi nào mà cưới Lâm Uyển nữa.”

 

Mai Bảo Anh choáng váng, trực tiếp tát cho con dâu một bạt tai: “Sao cô không can nó? Nhỡ đâu người ta kiện nó là sàm sỡ thì bị đánh vỡ đầu là cái chắc!”

 

Đàm Tuyết Như ôm mặt khóc: “Con can không nổi mà, chú Tư nói chúng ta cứ lằng nhằng, chỉ có cách của chú ấy là tốt nhất. Nhà họ Khương không dám kiện đâu, chú ấy thèm con bé xinh đẹp, một lòng muốn cưới về, con có cách gì chứ. Đúng rồi mẹ, chú Tư đến giờ còn chưa về, biết đâu chuyện thành rồi, mẹ cũng không cần phải lo nữa, Lâm Uyển không vào nổi cửa nhà ta đâu.”

 

“Thành cái rắm!” Mai Bảo Anh tức đến phát điên: “Con tiện nhân Khương Từ bây giờ còn đang ở phòng khách dưới lầu, tóc tai còn chẳng rối một sợi!”

 

Lão Tứ là chỗ dựa duy nhất giúp bà ta đứng vững trong nhà họ Thôi, không có đứa con chung với Thôi Viễn Sơn này, bà ta chẳng là cái thá gì cả.

 

Đàm Tuyết Như cũng sợ, khẽ nói: “Mẹ, giờ phải làm sao đây? Ban đầu là định để Thôi Đóa Đóa được nhận làm con nuôi của anh Hai, để con gái con – Xảo Tinh thay nó vào đoàn văn công, ai ngờ Thôi Bình Châu lại muốn cưới Lâm Uyển, mà còn mang theo cả con riêng. Mẹ tuyệt đối không thể để ông già đồng ý chuyện hôn sự của Thôi Bình Châu và Lâm Uyển được, nếu không mẹ con mình trong nhà này làm gì còn ngày tháng yên ổn?”

 

Cô ta nguyền rủa: “Năm đó anh Hai mà c.h.ế.t ngoài chiến trường như anh trai anh ta thì tốt biết mấy.”

 

Mai Bảo Anh sau khi đưa con trai mình vào nhà họ Thôi, liền để nó đổi sang họ Thôi, theo thứ tự trong nhà là lão Tam, sau này lại sinh ra lão Tứ. Đàm Tuyết Như là con dâu thứ ba của bà ta, Thôi Xảo Tinh là cháu gái ruột, nhưng không phải cháu nội ruột của Thôi Viễn Sơn.

 

Chính vì lý do huyết thống đó mà Mai Bảo Anh mới ép được ông già bỏ ý định để con gái thằng Ba làm con nuôi của thằng Hai, kiên quyết bắt ông ta đồng ý để Thôi Đóa Đóa được nhận.

 

Đàm Tuyết Như đầy vẻ oán hận: “Thôi Bình Châu cái đồ tàn phế ấy rõ ràng có bao nhiêu mối quan hệ, mà chuyện nhỏ như đưa Xảo Tinh vào đoàn văn công cũng không chịu giúp, Thôi Đóa Đóa là cháu gái nó, chẳng lẽ Xảo Tinh không phải sao?”

 

Mai Bảo Anh nhàn nhạt liếc nhìn con dâu: “Thằng ba đâu phải con ruột của ông già, tôi mất bao nhiêu công mới khiến nó đổi sang họ Thôi, tôi biết cô oán trách tôi thiên vị, lạnh nhạt với thằng ba, nhưng cô nghĩ mà xem, tôi càng tốt với thằng ba, ông già càng ngứa mắt, tôi có thể để các người được vào ở trong khu tập thể của đơn vị đã là nhượng bộ lớn rồi. Thôi Bình Châu còn hận các người chưa đủ, sao có thể giúp Xảo Tinh được chứ.”

 

Những lời mẹ chồng nói, Đàm Tuyết Như đều hiểu cả, chỉ là trong lòng không cam tâm. Nghĩ đến kế hoạch không thành công, cô ta vô cùng hối hận.

 

“Con nha đầu Khương Từ đó đúng là mạng lớn, tôi đã bảo Giang Hồng Vũ tìm cơ hội đẩy nó xuống núi, tính cho nó c.h.ế.t luôn, Lâm Uyển bị bệnh tim, con c.h.ế.t thì chắc chắn sẽ phát bệnh mà c.h.ế.t theo, Lâm Uyển c.h.ế.t rồi thì thằng Hai còn gì hy vọng sống nữa. Lúc ấy chúng ta lại đem Thôi Đóa Đóa gả cho cái thằng con trai nhà địa chủ đó để bị đưa đi vùng sâu vùng xa, đến lúc đó, cả nhà họ Thôi này đều là của chúng ta.”

 

“Mọi thứ vốn dĩ trù tính rất ổn, ai mà ngờ con Khương Từ rơi xuống núi mà không chết.”

 

Kế hoạch hoàn toàn bị đảo lộn, tên c.h.ế.t tiệt Khương Quốc Trụ lại dẫn đàn bà về ly hôn với Lâm Uyển, Thôi Bình Châu cưới Lâm Uyển, thì cái thằng tàn phế đó chẳng phải sẽ có thêm động lực sống hay sao?

 

Mai Bảo Anh nghiêng tai lắng nghe, dưới lầu, trong thư phòng là tiếng cãi vã đến rung trời giữa Thôi Viễn Sơn và Thôi Bình Châu.

 

“Thôi Bình Châu cứ khăng khăng không chịu để ông già nhờ người đẩy thằng Tư vào quân đội, muốn chặn đường tiến thân của con trai tôi thì phải xem một kẻ tàn phế như nó có xứng đáng hay không.”

 

Bà ta đã nhẫn nhịn suốt hai mươi năm, từng lời từng câu bên gối của mình đã khiến trái tim Thôi Viễn Sơn từng chút một nghiêng về phía bà ta, chút áy náy cuối cùng dành cho đứa con trai tàn phế đó, sớm đã bị sự đối đầu của Thôi Bình Châu mài mòn sạch sẽ.

 

“Cha con rất coi trọng huyết thống, dù anh Hai có đưa ra ý định cưới vợ rồi nhận con gái riêng làm con nuôi, Thôi Viễn Sơn cũng nói anh ta sẽ không đồng ý. Anh Hai không đấu lại ông già, hôm nay cuộc hôn nhân này bọn họ sẽ không bàn thành được.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.