Trong thư phòng, ông cụ Khương lại một lần nữa chất vấn Thôi Bình Châu: “Nhà họ Cố thật sự có thể chờ đến ngày gỡ bỏ cái mũ địa chủ sao? Thôi Bình Châu, cậu đừng lừa ông già này, Khương Từ là đứa cháu gái lớn được nhà họ Khương tôi coi trọng nhất, tôi sẵn sàng bỏ hết của cải làm của hồi môn cho nó, ở Tần Thành nó muốn gả vào nhà nào mà chẳng được, tôi chẳng dại gì phí thời gian vào cái thằng nhóc họ Cố đó.”
“Vâng vâng, bác nói rất đúng. Khương Từ bây giờ cũng là con gái cháu, thằng nhóc Cố Thanh Xuyên nếu không ra gì, cháu cũng không nỡ gả con gái mình cho nó, bác nói đúng không?”
“Bây giờ là Tiểu Từ thích nó. Bác xem năm đó ông nhất quyết bắt Khương Quốc Trụ cưới Lâm Uyển, giờ thì sao, con trai cũng không còn, con dâu cũng đi mất, nếu lại can thiệp vào hôn sự của Tiểu Từ, bác không sợ sau này đứa cháu ngoan hiểu chuyện nhất này cũng sẽ oán hận bác sao?”
Câu nói đó như đ.â.m vào tim ông cụ Khương, ông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nếu chọn nhầm người, Tiểu Từ sống gượng ép vài năm rồi lại ly hôn, vậy thì lỗ to rồi.
Ông đã già, cũng đã mệt, không hiểu sao giới trẻ bây giờ cứ đòi tự do hôn nhân, ngày trước chẳng phải toàn là cha mẹ sắp đặt sao, Hứa Linh Chi sống cả đời tệ bạc, ông cũng cam chịu được mà.
Nhưng Tiểu Từ thì khác, ông không nỡ để cháu gái phải chịu khổ chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741198/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.