🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong thư phòng, ông cụ Khương lại một lần nữa chất vấn Thôi Bình Châu: “Nhà họ Cố thật sự có thể chờ đến ngày gỡ bỏ cái mũ địa chủ sao? Thôi Bình Châu, cậu đừng lừa ông già này, Khương Từ là đứa cháu gái lớn được nhà họ Khương tôi coi trọng nhất, tôi sẵn sàng bỏ hết của cải làm của hồi môn cho nó, ở Tần Thành nó muốn gả vào nhà nào mà chẳng được, tôi chẳng dại gì phí thời gian vào cái thằng nhóc họ Cố đó.”

 

“Vâng vâng, bác nói rất đúng. Khương Từ bây giờ cũng là con gái cháu, thằng nhóc Cố Thanh Xuyên nếu không ra gì, cháu cũng không nỡ gả con gái mình cho nó, bác nói đúng không?”

 

“Bây giờ là Tiểu Từ thích nó. Bác xem năm đó ông nhất quyết bắt Khương Quốc Trụ cưới Lâm Uyển, giờ thì sao, con trai cũng không còn, con dâu cũng đi mất, nếu lại can thiệp vào hôn sự của Tiểu Từ, bác không sợ sau này đứa cháu ngoan hiểu chuyện nhất này cũng sẽ oán hận bác sao?”

 

Câu nói đó như đ.â.m vào tim ông cụ Khương, ông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nếu chọn nhầm người, Tiểu Từ sống gượng ép vài năm rồi lại ly hôn, vậy thì lỗ to rồi.

 

Ông đã già, cũng đã mệt, không hiểu sao giới trẻ bây giờ cứ đòi tự do hôn nhân, ngày trước chẳng phải toàn là cha mẹ sắp đặt sao, Hứa Linh Chi sống cả đời tệ bạc, ông cũng cam chịu được mà.

 

Nhưng Tiểu Từ thì khác, ông không nỡ để cháu gái phải chịu khổ chút nào, chỉ cần nghĩ đến việc nó lấy phải người mình không yêu rồi có thể sẽ ly hôn, lòng ông lại đau như cắt.

 

Thôi Bình Châu đúng lúc thêm một đòn lay động lòng ông: “Đợi khi Cố Chính Sơ được giải oan, cháu sẽ đưa thằng Xuyên vào bộ đội rèn luyện vài năm. Cháu chỉ có một chàng rể này, sau này tất cả tài nguyên cháu đều để lại cho nó. Bác còn lo lắng điều gì nữa?”

 

Ông cụ Khương: “……”

 

Nói ra thì cũng có lý, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc đầy tự tin của Thôi Bình Châu, ông cụ cũng tin vài phần: “Cậu hai Thôi, lần này tôi tin cậu. Khi nào cậu có thể đưa thằng nhóc nhà họ Cố vào quân đội, thì tôi sẽ đồng ý chuyện hôn sự này.”

 

Muốn đi lính thì xét duyệt lý lịch không được có một chút sơ suất nào, nếu không qua được, dù Thôi Bình Châu có giỏi cỡ nào cũng không giúp được.

 

Khương Từ không biết Thôi Bình Châu đã nói gì với ông nội, lúc vào thì hằm hằm như muốn đánh người, lúc ra lại bình tĩnh nhẹ nhàng: “Ông ơi, chú hai Thôi đã nói gì với ông vậy?”

 

“Con nít không nên hỏi nhiều.” Ông không nói là đồng ý chuyện hôn sự, nhưng cũng không tiếp tục phản đối.

 

Trời tối rồi, Thôi Bình Châu ngồi xe lăn tiễn họ ra tới cổng. Giấy kết hôn đã đăng ký, Lâm Uyển bây giờ là vợ anh. Trong tòa nhà này, anh đã cho dọn dẹp hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ mong vợ và con gái sẽ dọn vào ở cùng.

 

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ anh biết là không thể. Trước khi làm thủ tục kết hôn, anh và Lâm Uyển đã thỏa thuận rõ ràng, vẫn sống như trước kia — cô không ở đây, không tổ chức hôn lễ. Nếu có mời sếp, đồng đội hay bạn bè của ông thì chỉ tổ chức vài bàn rượu ở nhà là được.

 

Lâm Uyển năm đó vì sinh Khương Từ mà đã cắt đứt với nhà mẹ đẻ, chẳng còn ai thân thích để chúc phúc, phía cô không có bạn bè hay họ hàng nào để mời.

 

Thôi Bình Châu có phần buồn bã, ông cụ Khương đứng trên bậc thềm đợi hai ba phút, cũng không thấy Thôi Bình Châu lên tiếng, ông cụ liền nổi cáu.

 

Thôi vậy, cha của Thôi Bình Châu là đồ hồ đồ, còn dám chĩa s.ú.n.g vào cháu gái cưng của ông, bị đưa đi dưỡng lão là đáng đời. Mẹ thì mất sớm, anh trai cũng không còn, trong nhà chẳng có bề trên ruột thịt nào đứng ra chủ trì, ông đây là trưởng bối cũng có chút vế, coi như đứng ra làm chủ cho hai người bọn họ.

 

“Cậu hai Thôi, cậu bàn với mấy chú bác nhà cậu định ngày cưới đi. Lâm Uyển sẽ được gả đi từ nhà chúng tôi, của hồi môn tôi lo. Ông già này không phải đồ mù, mẹ của Tiểu Từ bao năm nay sống không dễ dàng gì, tôi xem như đang gả con gái ruột của mình.”

 

Ánh mắt Thôi Bình Châu sáng lên, tổ chức một đám cưới đàng hoàng, lại là gả đi từ nhà họ Khương, sau này còn ai dám nói lời không hay về Lâm Uyển nữa chứ: “Bác Khương, bác suy nghĩ kỹ rồi chứ? Con trai cả của bác…”

 

Sau khi hôn sự diễn ra, người mất mặt nhất chính là Khương Quốc Trụ, mà lại do chính tay ông cụ Khương giáng cho một bạt tai, Thôi Bình Châu thật sự có chút khâm phục khí phách của ông cụ.

 

Lâm Uyển lên tiếng: “Bố, chuyện này không ổn đâu. Bên con làm rình rang như vậy, Khương Quốc Trụ sau này còn mặt mũi nào tổ chức cưới ở nhà nữa? Anh ta đã đặt tiệc cưới rồi. Con và Bình Châu đã bàn kỹ, sẽ không tổ chức lễ cưới mà…”

 

“Phải tổ chức, tại sao lại không?” Ông cụ Khương liếc nhìn Thôi Bình Châu: “Ba mươi chín tuổi rồi mà còn cưới được vợ tốt thế này, lại còn được thêm một đứa con gái miễn phí, mơ cũng phải cười tỉnh, dám không tổ chức cưới à.”

 

Thôi Bình Châu mím môi cười khẽ, không ngờ ông cụ Khương lại cởi mở đến vậy, thật là hiếm có: “Vâng, nhất định tổ chức.”

 

Người ngoài nhìn vào thì tưởng nhà họ Khương chịu thiệt, con trai cả coi như mất hết thể diện, nhưng nhà họ Khương vẫn còn Khương lão nhị và Khương lão tam, còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, Lâm Uyển được gả từ nhà họ Khương, Khương Từ lại là cháu gái ruột của ông, nhà họ Thôi không thể không nhận mối thân thích này.

 

Bỏ qua tên Khương Quốc Trụ chẳng ra gì, giúp hai đứa con còn lại tìm chỗ dựa vững chắc, người ta nể mặt nhà họ Thôi thì cũng sẽ nhìn nhà họ Khương bằng con mắt khác.

 

Lâm Uyển vốn không có ý định tổ chức đám cưới, ông cụ giờ lại muốn làm rình rang, cô vội nói: “Tiểu Từ, con khuyên ông nội đi, mẹ thấy như bây giờ là tốt rồi, đừng tổ chức nữa.”

 

Khương Từ thầm nghĩ, ông nội đã nói rồi, tại sao lại không tổ chức? Chẳng lẽ đợi Khương Quốc Trụ làm đám cưới rình rang để chọc giận mẹ mình à? Hừ...

 

“Ông ơi, nếu để mẹ con gả đi từ nhà mình, con sợ đến hôm đó bà nội và Khương Quốc Trụ sẽ gây chuyện. Đến lúc đó, họ hàng thân thích kéo đến, mà lại náo loạn thì xấu mặt lắm.”

 

“Ông còn chưa c.h.ế.t đâu, bọn họ mà dám làm loạn à.” Ông cụ Khương chắp tay ra sau lưng: “Hai mẹ con về sớm đi, chờ tổ chức đám cưới xong, Lâm Uyển hãy dọn về đây ở.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lâm Uyển: “……” Chuyện chưa từng nghe thấy — muốn gả con dâu cũ đi từ trong nhà, lại còn chuẩn bị cả của hồi môn, ông cụ Khương đúng là điên rồi.

 

Thôi Bình Châu cúi đầu cười nhẹ, chỉ vì ông cụ Khương giữ thể diện cho Lâm Uyển và Khương Từ, sau này con cháu của ông cụ, anh cũng sẽ để tâm chăm sóc nhiều hơn một chút.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.