🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hơn chục chiến sĩ trẻ từ đại đội công binh được điều đến, đào một cái hố rộng hàng chục mét vuông, sâu hai mét. Mười hai chiếc rương lớn bằng gỗ đàn hương nằm yên lặng dưới đáy hố. Gỗ đàn hương có khả năng chống mối mọt và mục nát, mười năm trôi qua, khi bụi đất phủ lên được dọn sạch, trong không khí ai nấy đều có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của đàn hương.

 

Viện trưởng Lục xúc động nhảy xuống hố sâu hai mét, đến mức chân bị tê, nhưng ông hoàn toàn không để ý, nhanh chóng phủi sạch lớp đất bám trên rương, run rẩy mở khóa rương bằng chiếc chìa khóa mà Miêu Tú Lan đưa cho.

 

Đây là một rương tranh thư pháp, hai sinh viên của Viện trưởng Lục cũng nhảy xuống hố trong trạng thái đầy kích động. Ba người đeo bao tay trắng tinh, cẩn thận mở một cuộn tranh thư pháp.

 

Lục Minh đẩy gọng kính dày trên sống mũi, ghé sát lại để giám định tỉ mỉ, là bút tích thật của một đại sư thời Tống.

 

Ông quý như báu vật, cuộn lại và đặt trở vào trong rương.

 

“Cất kỹ đi, phía sau đừng mở nữa, các cậu làm thống kê số lượng, nhiều cổ vật thế này, đợi mang về viện rồi từ từ giám định.”

 

Hai rương tranh thư pháp, sáu rương đồ sứ và đồ trang trí, hai rương đồ đồng xanh, còn có một rương kinh Phật, một rương giáp cốt văn. Viện trưởng Lục xúc động đến cực điểm. Nếu nói tranh thư pháp và đồ sứ có thể định giá, thì giáp cốt văn, kinh Phật và đồ đồng xanh là những báu vật trong dòng chảy lịch sử, giá trị nghiên cứu cực kỳ to lớn, hoàn toàn không thể dùng tiền bạc để cân đo.

 

Tuy nhiên, không lâu sau đã có người buông lời chua chát.

 

Phó viện trưởng Bảo tàng Tần Xuyên – Ký Hoài Căn, chua loét nói: “Cụ bà Miêu à, sao không thấy vàng bạc ngọc ngà gì cả, toàn là văn vật tranh chữ thôi nhỉ.”

 

Ký Hoài Căn thầm nghĩ, cụ bà Miêu chẳng qua cũng chỉ là dân thường, sao lại chỉ cất giữ văn vật mà không có chút vàng bạc nào, chắc là không muốn dâng hiến hết mà thôi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cụ bà Miêu nhìn thấu lòng tham của người này, lạnh nhạt nói: “Vàng bạc bị tịch thu khi bị quy là tài sản của địa chủ hết rồi, tôi – một người dân thành phố đã hiến tặng mười hai rương văn vật cho bảo tàng, còn cần phải chịu ông chất vấn sao?”

 

Tất cả mọi người tại hiện trường đều lộ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Ký Hoài Căn.

 

Ở Tần Thành này, ai mà một lúc hiến tặng được mười hai rương văn vật như vậy chứ? Tinh thần yêu nước và vị tha như thế, qua miệng ông ta lại biến thành chuyện tư lợi, chẳng lẽ ông còn muốn người ta dâng sạch cả gia sản nữa sao?

 

Đào ra mười hai rương cổ vật mà không giữ lại một món, vậy mà còn bị chất vấn chuyện có vàng bạc hay không.

 

Ông ta là phó viện trưởng mà chưa từng nghe nói phải hiến cả vàng bạc cho bảo tàng, huống gì là chẳng có, mà cho dù có thì ông có quyền gì mà đòi hỏi người ta phải dâng?

 

Viện trưởng Lục phẫn nộ mắng: “Phó viện trưởng Ký, ở hiện trường không cần ông, ông về bảo tàng xử lý công việc thường nhật đi.” Thật là mất mặt cho bảo tàng quá rồi.

 

Mười hai rương văn vật được chuyển xuống núi, cụ bà Miêu nói với Lục Minh: “Viện trưởng Lục, các anh cứ xuống núi trước đi, tôi muốn ngồi thêm một lát ở chỗ ông nhà tôi từng trồng cây. Lên núi một chuyến đâu dễ, có lẽ sau này tôi sẽ không còn đến được đây nữa.”

 

Miêu Tú Lan khi xưa và ông cụ tình thâm nghĩa nặng, Lục Minh cung kính nói: “Lão nhân gia đừng quá đau buồn, Tiểu Xuyên và Tiểu Từ có thể vực dậy nhà họ Cố, sau này nhất định sẽ con cháu đầy đàn.”

 

“Cảm ơn cháu.”

 

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên cứ thế lặng lẽ ngồi bên cạnh bà nội, hơn một tiếng đồng hồ sau, Miêu Tú Lan hỏi: “Những người khác đều đi rồi chứ?”

 

“Đi cả rồi, bà nội muốn xuống núi không ạ?”

 

Miêu Tú Lan nhìn cháu dâu cười cười: “Xuống núi làm gì, đi, bà dẫn các cháu đi đào vàng.”

 

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên nhìn nhau, không ngờ bà cụ còn giấu riêng đồ thật. Để tránh bị theo dõi, họ còn vòng đường khác, đến một thung lũng hẻo lánh khác, lại đào ra một rương gỗ trầm hương, có kích cỡ giống hệt với mười hai rương trước đó.

 

Trong rương gỗ trầm hương được chia thành bốn ngăn: một ngăn là vàng thỏi, một ngăn là ngọc thạch và phỉ thúy, một ngăn là chuỗi hạt vàng, và một ngăn là trang sức gắn châu báu. Bà cụ Miêu dùng ngón tay vuốt v e những món trang sức hồi môn, thở dài: “Chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.”

 

Khương Từ líu lưỡi kinh ngạc, cái này mà gọi là chỉ còn lại bấy nhiêu sao? Đời trước bà cụ mất sớm, một rương châu báu này cùng với mười hai rương thư họa văn vật đều bị phủ bụi trong núi sâu, không ai biết đến.

 

Bà cụ Miêu đóng lại rương, bảo Cố Thanh Xuyên chôn xuống lại: “Tiểu Từ, không phải con có trại chăn nuôi trong núi sao? Dạo nữa con đem cái rương này về nhà.”

 

Bà lại dặn dò Cố Thanh Xuyên: “Tiểu Xuyên, năm xưa chị cả con lấy chồng gia cảnh không tốt, nhưng bây giờ người ta cũng không còn để ý thành phần nữa. Bà hỏi rồi, chị con nói anh rể biết thương vợ, giờ cũng đã có công việc. Trong rương này, con chia làm ba phần, đưa cho chị con một phần xem như bù hồi môn, giữ lại một phần cho Tiểu Hương, phần còn lại hai đứa giữ lấy.”

 

“Bà nội cứ yên tâm.” Cố Thanh Xuyên đồng ý, chôn kỹ lại cái rương, cõng bà nội xuống núi.

 

Vừa đến trước cửa nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng Đổng Hoa và con dâu cả đang cãi nhau. Đổng Hoa mới được thả ra sau mấy tháng bị giam, vừa về đến đã thấy con dâu cả – Cung Lệ Bình – đang dọn hết đồ giá trị trong nhà định bỏ đi, Đổng Hoa lập tức túm lấy cô ta: “Con tiện nhân này, con trai tao còn chưa chết, mày đã vội tái giá hả? Mấy đứa cháu tao đâu rồi, mày giấu chúng ở đâu?”

 

“Con trai tôi tôi đã đưa về nhà mẹ đẻ rồi, tôi không đi thì ở lại chờ bà – một mụ già ngu ngốc độc ác – tiếp tục hại tôi nữa sao!” Cung Lệ Bình nói.

 

Chồng của cô ta bị tuyên án tử hình, hoãn thi hành hai năm, cô ta hận bà mẹ chồng đến tận xương tủy.

 

“Là bà, tất cả đều là bà – một mụ già tham lam vô độ! Khi tôi mới gả vào, nhà chồng còn khá hơn cả nhà họ Khương, anh em họ của chồng tôi làm giám đốc xưởng cơ khí, chồng tôi cũng là phó giám đốc, ra đường ai chẳng ngưỡng mộ tôi. Là bà dung túng chồng tôi, khiến anh ta không có chính kiến, là một tên hèn nhát, ngày đêm bị bà xúi giục, nghe lời bà đi làm chuyện phạm pháp. Giờ thì hay rồi, ngay cả mạng cũng mất.”

 

Cung Lệ Bình khóc lớn, chỉ vào Đổng Hoa mà mắng: “Tại sao người c.h.ế.t không phải là bà? Bà hại con tôi không còn cha, sau này chúng làm sao sống ở Tần Thành đây? Tôi nói cho bà biết, Đổng Hoa, đời này bà đừng mơ gặp lại cháu bà nữa!”

 

“Con đàn bà đê tiện, mày muốn đi thì tự đi, trả cháu tao lại đây!” Đổng Hoa đuổi theo Cung Lệ Bình không buông.

 

Nhưng bà ta đã già, đâu đuổi kịp Cung Lệ Bình, mới chạy được vài bước đã ngã lăn ra đất, còn Cung Lệ Bình thì đã biến mất dạng.

 

Đổng Hoa vừa bò dậy liền đụng mặt người mà bà ta hận nhất – Miêu Tú Lan.

 

Hôm nay, cả xóm ai có thể đi được đều đã tới chân núi để xem Miêu Tú Lan hiến tặng vật quý, xe tải quân dụng chở mười hai thùng lớn đến viện bảo tàng, còn nhiều hơn cả số đồ bà từng dẫn đầu đi tịch thu năm xưa.

 

“Miêu Tú Lan, bà còn là người không vậy? Bao nhiêu thứ quý giá vậy mà bà thà hiến hết cũng không chịu cho nhà tôi một hai món…”

 

“Cho bà vài món là bà sẽ thấy đủ sao?” Miêu Tú Lan bước đến trước mặt Đổng Hoa.

 

“Nhà bà ở là tôi cho, đồ nội thất khi cưới là tôi tặng, con trai bà đi học là tôi chu cấp – bà thấy đủ chưa? Chưa đủ. Bà còn quay lưng cắn tôi một cái, hại c.h.ế.t con trai tôi.”

 

Bà cụ mỉm cười nhàn nhạt: “May mà tôi đã vượt qua được hết thảy. Con trai bà cũng coi như đã bù mạng cho con trai tôi. Tôi không còn hận nữa, vì cháu trai tôi rất có chí, nó sắp vào trường quân đội rồi, tôi còn có cháu dâu. Ngược lại, tôi còn mong bà sống thật lâu, để tận mắt nhìn thấy nhà tôi hưng thịnh, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất dành cho bà.”

 

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên bước tới đỡ lấy người bà đã chịu quá nhiều đau khổ mà vẫn không gục ngã.

 

“Bà ơi, về nhà thôi.”

 

“Ừ, về nhà.”

 

Khương Từ ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

 

“Mặt trời lặn rồi.” Cô khẽ nói.

 

Cố Thanh Xuyên nhẹ nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Đừng sợ, nó sẽ lại mọc lên.”

 

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

 

Bóng đêm không đáng sợ, bởi khi tỉnh giấc vào ngày mai, ánh dương vẫn sẽ rực rỡ như thường.

 

(Chính văn hoàn.)

 

Lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc rồi.

Lời biên tập: Lâu lâu tui mới làm bộ dài 1 chút, do dài nên sai sót là không tránh được. Nên phát hiện lỗi sai nào, các bà cứ góp ý để tui sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc hết truyện ạ. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.