Vương Hinh Tuyết giống như nổi điên chạy vào trong phòng tập luyện, tiếng gầm đầy giận dữ át cả tiếng âm nhạc và tiếng hát hợp xướng của mọi người.
“Mấy người đang làm cái gì đó!!”
Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, đang tập luyện cũng đột nhiên im bặt.
Diệp Ninh nhìn Vương Hinh Tuyết đang vặn vẹo đến mất khống chế, đáy mắt chợt lóe lên chút ý cười.
Đây là lần đầu tiên Sầm Lan nhìn thấy Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u như thế, hoàn toàn không thể nào liên tưởng được cô gái này và Vương Hinh Tuyết luôn hiểu biết lễ nghĩa, xinh đẹp lại hát hay là cùng một người.
Những người khác cũng có cảm nhận như thế, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết tràn ngập cảm giác xa lạ.
Vương Hinh Tuyết đã bị ghen tị làm mụ mị đầu óc từ lâu rồi, cô ta có thể được người trong đoàn văn công sùng bái và yêu thích như thế là bởi vì cô ta là người hát chính của đội ca hát, người hát chính duy nhất.
Nhưng mà hiện tại cái duy nhất kia lại bị người khác giành mất, ngoại trừ ghen tỵ ra, cô ta còn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Không đợi mọi người phản ứng lại, cô ta cũng đã xông lên sân khấu, vươn tay túm lấy tóc của Tôn Manh Manh.
“Con nhỏ đê tiện này, ai cho mày đứng ở vị trí của tao hả?”
Cô ta phát tiết tức giận mắng.
Người chung quanh đều ngơ ngác nhìn, không ai chủ động tiếng lên giúp đỡ.
Tôn Manh Manh cũng ngơ ngác, nhưng cô ấy lại không phản kháng, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/2180113/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.