Diệp Ninh gỗi lên cánh tay của Cố Phong, toàn thân chui vào trong lòng n.g.ự.c anh.
Đến cả ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào đều làm cô cảm thấy vô cùng trong sáng.
“Tốt thật.”
Cô nhẹ nhàng nỉ non.
Cố Phong gác cằm trên tóc của cô, cũng đang hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm có này.
“Vết thương của anh đều đã lành hết rồi sao?” Diệp Ninh quan tâm hỏi.
Cố Phong dùng giọng nói khàn khàn “ừ” một tiếng.
Diệp Ninh xoay người về phía anh, muốn duỗi tay vào bên trong áo sơ mi của anh.
Hơi thở của Cố Phong hơi cứng lại, trực tiếp túm lấy cổ tay của cô.
TBC
“Em làm gì đó?”
Giọng nói đầy áp lực, giống như gặp được kẻ địch.
Diệp Ninh cố nhịn cười nói: “Em muốn sờ mấy vết thương trên người anh.”
Không đích thân kiểm chứng thì làm sao cô biết được có phải anh đã khỏi hẳn thật hay không chứ?
“Không được sao?”
Cô mang theo một chút ý cười hỏi, sau đó ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông này.
Cổ họng của Cố Phong lăn lên lăn xuống, hiện tại dùng hết toàn bộ sức lực cố gắng nhẫn nhịn.
Lúc này anh thật sự giống như sợi dây đàn đã bị căng đến cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ hoàn toàn đứt gãy ngay.
“Đừng nghịch.”
Diệp Ninh không quan tâm nhiều như thế, vô cùng khí phách tránh khỏi tay của anh, vuốt ve vết sẹo trên người anh.
Cố Phong không dám nhúc nhích tí nào, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô tạo ra từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/2539283/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.