Lục Chiêu Đệ bỗng ngừng khóc, cô ta chưa chuẩn bị đáp án này, chỉ đành nói: “Thấy nhà các anh còn sáng đèn, bèn muốn tới xin giúp đỡ, ai ngờ là người quen!” Lý Dục Tài nhíu mày, không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy. Lục Chiêu Đệ đã đi bộ mấy chục dặm đường, chân đau, bây giờ lại bị trẹo, cộng thêm khóc lóc tận nửa đêm, cũng có vài phần đáng thương. Nhưng dù có đáng thương mấy, Lý Dục Tài cũng không dám để cô ta ở trong nhà mình như vậy, lần nữa bày tỏ: “Tôi vẫn nên đưa cô tới đồn công an thì hơn.” Lục Chiêu Đệ khó tin nhìn anh ta: “Sao anh lại vô tình như vậy? Nếu tôi báo cảnh sát, bà nội biết sẽ đánh chết tôi. Tốt xấu gì cũng là người quen, anh không thể nhìn tôi bị bà nội đánh chết chứ!” Lý Dục Tài nói: “Vậy cô muốn thế nào?” Lục Chiêu Đệ đáp: “Tôi ở chỗ anh tạm một đêm, ngày mai sẽ đi.” Lý Dục Tài thấy bên ngoài đã gần hai giờ sáng, đuổi một người phụ nữ ra ngoài quả thật cũng không tốt lắm, nói: “Vậy cô nghỉ ngơi ở phòng khách lầu một đi. Ngày mai trời sáng liền đi, tuyệt đối đừng để ông nội tôi phát hiện.” Ông nội anh ta chính vì chuyện của Lục Hương mà hối hận rất lâu. Chuyện cả nhà Lục Chiêu Đệ gạt ông ta, tới bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai được, nhìn thấy cô ta, sợ là trong lòng không vui. Lục Chiêu Đệ đồng ý, còn nói: “Anh đúng là người tốt.” Lý Dục Tài thấy rất phiền, cũng không màng tới cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-ga-cho-nam-phu-lanh-lung/2735614/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.