Lục Hương lên xe trước, Phó Cầm Huy ngồi lên yên sau, sau đó anh một tay ôm eo cô, cả người Lục Hương giống như giật điện, giọng nói cũng có hơi gấp gáp: “Anh…anh có thể đừng ôm em không?” “Không thể!” Phó Cầm Huy lạnh lùng vô tình từ chối cô. Có thể ngồi trên xe, quang minh chính đại ôm eo vợ vào ban ngày, rõ ràng đây là phần thưởng dành cho anh. Phó Cầm Huy chẳng những ôm một tay, tay còn lại cũng vắt lên người cô. Có thể toàn tâm toàn ý ôm vợ như thế này, khóe miệng Phó Cầm Huy giương lên. Lục Hương chỉ đành nhịn đỏ mặt, lảo đảo đạp xe. Cuối cùng Phó Cầm Huy vẫn không nỡ để vợ bị mệt, mới muốn lên tiếng, để anh chở. Lục Hương giống như cảm nhận được, không đợi anh nói, đã giở trò lười biếng. Phó Cầm Huy với Lục Hương đổi lại, anh chở cô. Ai biết Lục Hương cố ý giở trò, nhất quyết ôm eo anh. Tay của cô mềm mại không xương, mỗi lần ôm vào, trên trán Phó Cầm Huy lại nổi đầy gân xanh, eo xưa nay là chỗ rất mẫn cảm của anh, bị người thương ôm chặt, quả thật là dày vò đối với anh. Nhưng Lục Hương vẫn còn đang ai oán vừa nãy anh ôm cô, còn sờ qua vuốt lại. Tiếng nói của Phó Cầm Huy cũng mang theo vài phần lạnh lẽo: “Không muốn ngồi đàng hoàng thì chui vào rừng cây!” Dù sao thì sau khi vào thu, trong rừng tươi tốt, hai bên đường xưa giờ không có ai, luôn là nơi nói chuyện yêu đương của nam nữ thanh niên. Cả người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-ga-cho-nam-phu-lanh-lung/2735712/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.