Mẹ Lục lại có chút hổ thẹn, thế này cũng không công bằng với gia đình, nhưng bà thực sự hết cách, cũng không biết nói gì, chỉ ra sức lau nước mắt. Cha Lục dùng khăn tay lau mặt cho bà. Lúc này mới ngừng khóc. Bọn họ bàn bạc rất ngắn gọn, bàn xong liền đi về. Về nhà nhìn thấy Phó Chi còn đang ngủ. Lục Hương lại mời Lão Dương Đầu tới, Lão Dương Đầu nói: “Thuốc bôi đã làm xong rồi, cần bôi vòng quanh đầu gối, sau đó lại dùng băng gạc quấn lại, một ngày thay thuốc một lần.” Thân thể của bà ấy chỉ là suy nhược, chăm sóc một khoảng thời gian là có thể khôi phục, nhưng đôi chân này lại vô cùng nghiêm trọng. Lục Hương không hoài nghi y thuật của ông ấy, nhưng vẫn dặn dò một câu: “Bác sĩ, sau này điều trị gì đó có thể không nói với người trong thôn không.” Bệnh tình cũng là một loại bí mật, tuy niên đại 80 vẫn chưa chú trọng chuyện này, nhưng Phó Chi chịu khổ nhiều năm như thế, sau này còn bị người khác nói ra nói vào, chung quy trong lòng không thoải mái. Sắc mặt Lão Dương Đầu ngượng ngập, ông ấy cũng không ngờ vợ mình có thể nói ra ngoài, mang tới phiền phức lớn như vậy cho Lục Hương. Chuyện bà nội Lục tìm tới hôm qua, ông ấy cũng nghe nói, nói: “Sau này chắc chắn tôi không nói nữa.” Để hòa hoãn ngượng ngập, Lão Dương Đầu nói: “Thuốc này khá kíc.h th.ích, có thể sẽ đau, chân của bà ấy là vết thương cũ, phải dùng thuốc mạnh!” Lục Hương nói: “Đau tới mức nào?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-ga-cho-nam-phu-lanh-lung/2735743/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.