Phó Tích Niên rất thích trường mới. Nộp tiền nội trú nửa năm, mang theo tiền tiêu vặt, nạp đầy thẻ cơm. Thằng bé vẫy tay với cha mẹ, xoay người vào trường. Lục Hương đột nhiên có hơi mất khống chế, nhào vào trong lòng Phó Cầm Huy, nước mắt thấm lên lồng ng.ực của anh. Phó Cầm Huy ôm chặt bả vai Lục Hương: “Con sớm muộn sẽ lớn, nhưng anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.” … Lục Hương và Phó Cầm Huy ngồi máy bay tới Thâm Quyến. Nơi này còn là một làng chài nhỏ, xuống máy bay nhìn sang còn chưa to bằng tỉnh. Người đặc biệt tới đây đãi vàng, nhìn một cái đều sẽ thất vọng. Từ sân bay đi ra, đi xe rất lâu, xung quanh vẫn đều là đất hoang. Lục Hương tới thẳng thành phố, cuối cùng mới nhìn thấy chút bóng dáng của thành phố. Họ ổn định trước, Lục Hương không màng nghỉ ngơi và ăn cơm, đến thẳng chỗ ở. Nơi này không có môi giới bất động sản gì, muốn thuê nhà thì phải dựa vào hỏi thăm. Lục Hương tìm được một tòa chung cư trong dãy nhà này, cô thấy có người ở bên dưới rửa đồ. Liền tìm dì này hỏi: “Nhà ở đây có người muốn cho thuê không ạ?” Dì này thấy cô dùng khẩu âm vùng ngoài, nói: “Có.” Sau đó dùng giọng địa phương gọi một tiếng, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới, nhìn Phó Cầm Huy mấy cái. Kiểu nhan sắc, dáng người, khí chất này của Phó Cầm Huy, bất luận ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà. Người phụ nữ này cũng không quên chuyện chính, nói: “Chỗ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-ga-cho-nam-phu-lanh-lung/2735812/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.