Khương Nguyễn không quay đầu lại, gọi vệ sĩ của Lương Mỹ Triệt đến phía trước, “Lát nữa anh thay chỗ tôi, đổi hướng tiếp tục lái xe.”
Vệ sĩ bình tĩnh, trèo qua chỗ ngồi phụ hỏi: “Còn cô thì sao?”
Khương Nguyễn: “Đừng hỏi nhiều, các anh cứ cố gắng đi vòng, đừng chạy xa, nếu không tôi không đuổi kịp.”
Bãi ngô ở phía trước, Khương Nguyễn bất ngờ đạp phanh, nhảy khỏi cửa xe và lao ra khỏi bãi ngô, tiếng s.ú.n.g bên ngoài vang lên không ngớt, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đang nhắm vào cô, Khương Nguyễn không cho họ chạy xa, cô xuống xe là để tìm tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa?
Thật là ngốc, tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Hạ Tử Kỳ lại một trận chửi bới bất lực, nhưng phải làm sao đây, thực sự phải bỏ mặc Khương Nguyễn ở đây sao?
Lương Mỹ Triệt vẫn còn trong xe, cô ta bị liên lụy, Hạ Tử Kỳ hạ quyết tâm, ra lệnh cho vệ sĩ, “Lái xa một chút, hướng ra đường lớn, lên được đường chúng ta sẽ an toàn!”
Nhiệm vụ của vệ sĩ là bảo vệ Lương Mỹ Triệt, lệnh của Hạ Tử Kỳ là quyết định đúng đắn.
Vệ sĩ vừa lái xe, trán bỗng chịu cảm giác lạnh lẽo của ống kim loại, tài xế của Hạ Tử Kỳ ở hàng sau nói: “Xin lỗi anh Hạ, nếu không muốn thêm người chết, tốt nhất anh nên đầu hàng.”
Hạ Tử Kỳ không quan tâm đến vệ sĩ của Lương Mỹ Triệt, nhưng nếu vệ sĩ chết, tài xế cầm vũ khí, người thiệt thòi chắc chắn là anh ta.
Hạ Tử Kỳ tức giận cười lạnh, “Tôi biết anh phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/2425444/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.