Phàn Kỳ mang dáng vẻ mình rất thông minh, anh có muốn khen tôi không. Thấy bộ dáng ngây thơ mà đắc ý của cô, Trần Chí Khiêm chỉ có thể nhớ đến chuyện đêm hôm trước cô đạp anh một cước, liên hệ với tướng ngủ cực kỳ xấu của Phàn Kỳ, hoàn toàn không giống Phàn Kỳ của kiếp trước.
Anh cúi đầu nhìn miếng thịt được cắt rất tùy tiện ở trong bát, miếng thịt vịt lớn nhỏ không đều.
Trần Chí Khiêm gắp miếng thịt vịt lên, cắn một miếng, mặn nhạt vừa miệng, không thấy chút tanh nồng nào cả: “Món thịt vịt này, mùi vị không tệ. ”
Phàn Kỳ nghe thấy lời này: “Anh cũng thích sao! Lần sau tôi lại... ”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không đúng, hình như nguyên chủ cũng chỉ có thể đun sôi cơm, nhưng mà tay nghề không bằng Trần Chí Khiêm, cô nói tiếp: “Lần sau tôi sẽ đi mua. ”
“Mua ở chỗ nào? Tại sao lại có một miếng to như thế?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.
Dao phay ở trong nhà cũng là d.a.o kiểu phương Tây, không tiện để cắt, hôm qua cô nấu xong thì tùy tiện cắt một chút, dù sao cũng đi vào bụng người nhà mình, cũng không cần phải để ý đến vấn đề này.
Ai biết anh lại quan sát cẩn thận như vậy, Phàn Kỳ vội vàng nói: “Trong chỗ giao dịch có một hẻm nhỏ, rất khó tìm. Là chú ở trong chỗ giao dịch đưa tôi đi. Nhà bọn họ không bán nửa con, cũng không cắt cho, dù sao đi nữa thì tôi cũng chỉ có thể tự mang về để cắt. ”
Nhìn ánh mắt này đi? Tại sao kỹ thuật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/930348/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.