Nhưng mà nhìn người đàn ông trước mắt thì anh ta không dám chắc chắn. Phùng Học Minh đi ra từ trong xe, đi đến trước mặt Trần Chí Khiêm, mang theo chút khiêu khích: “Xin chào, Phùng Học Minh, Phàn Kỳ... bạn bè. ”
Ánh mắt của Trần Chí Khiêm nhìn sang gương mặt của phàn Kỳ, dường như Phàn Kỳ đang nháy mắt cho anh, thậm chí trên mặt anh còn không có nụ cười, rất đạm mạc mà trả lời: “Trần Chí Khiêm. ”
Phàn Kỳ không thể mong chờ Trần Chí Khiêm sẽ phối hợp với cô rồi nói là bạn trai của cô, tốt xấu gì thì dáng vẻ cách xa người khác mười dặm bây giờ của anh cũng vừa đúng, cô nhận lấy chiếc thùng giấy trong tay Trần Chí Khiêm, sau đó lại kéo cánh tay của anh.
“Anh Phùng, tôi và bạn trai mình đi đây. Cám ơn anh!”
Phàn Kỳ dùng một chút lực kéo Trần Chí Khiêm về phía trước, đi được hai bước thì quay đầu, tỏ ý tạm biệt Phùng Học Minh.
Phùng Học Minh nhìn bóng lưng của hai người, đi vào trong xe, n.g.ự.c giống như bị một đống mỡ heo chặn lại, đạp một cái vào chân ga, xe nhanh chóng lao về phía trước.
Thấy xe Phùng Học Minh gào thét vượt qua, Phàn Kỳ buông cánh tay Trần Chí Khiêm ra, thở ra một hơi: “Cũng may là anh trở lại đúng lúc. ”
Phàn Kỳ đi lên phía trước, cũng không để ý đến sắc mặt của Trần Chí Khiêm, chỉ nghe anh ở sau lưng nói: “Nếu như không khéo như vậy thì sao?”
“Loại người như Phùng Học Minh này, cho dù tôi có nói với anh ta là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/930351/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.